Hoàng đế với khuôn mặt thiếu ngủ lâm triều, hai quầng thâm mắt     hiểu nhầm do  chuyện  quá độ.
Ngài     lâu,    Thái Hậu mời  uống .
Bà : "Quý phi xuất  danh môn, chắc chắn sẽ    loại chuyện câu dẫn Bệ hạ hạ thấp  phận chứ?"
Bà  thẳng toẹt  như ,  cũng tự    bằng vị quán quân cung đấu tiền nhiệm.
Ta dứt khoát quỳ xuống, : "Thần   tội."
Thái Hậu mỉm , nhưng  cho   dậy, hỏi: "Quý phi  tội gì?"
... Người chắc chắn   ?
Ta : "Thần   nên vì  ăn trứng tươi mà nuôi gà trong cung, để tiếng gà  kinh động Bệ hạ..."
Thái Hậu nghiêng  về phía : "... Ngươi  gì?"
Ta nhỏ giọng : "Còn  nên giật chỉ thừa  áo Bệ hạ,  Bệ hạ mất mặt."
Thái Hậu: "..."
Ta tiếp tục : "Còn  nên  nhạo Bệ hạ khi Bệ hạ  nhầm tiếng Bao Tổng Quản thành tiếng gà gáy. Thần   tội, xin Mẫu hậu trách phạt."
Thái Hậu thở phào, : "Thôi ,   đừng tái phạm nữa."
Bà lấy một cây trâm cài tóc từ  búi tóc xuống, nhưng  khi  thấy đầu  đầy châu báu thì sững .
Mỗi   tặng đều là tấm lòng,   nỡ  đeo chứ.
Bà  tìm  chỗ cài trâm  đầu , chỉ  thể nhét nó  tay : "Cây trâm   hợp với ngươi. Về ,   hầu hạ Bệ hạ cho ."
Ta gật đầu: "Tạ ơn Mẫu hậu."
Đầu đầy châu báu cùng cây trâm  tay khẽ lay động, như một dàn hợp xướng đồ trang sức .
Thái Hậu xoa trán, nghẹn lời.
Thái Hậu bắt đầu sắp xếp lịch trình cho Hoàng đế.
Hôm nay  cùng Thục phi uống .
Ngày mai  triệu Hiền phi thị tẩm.
Đến lượt Cố Chiêu Nghi cùng Hoàng đế dùng bữa, nàng   đột nhiên đến thăm .
Vừa bước  điện, nàng   hắt  một cái về phía .
Ta vội vàng rời khỏi ghế, lùi  hai bước.
Nàng   chuyện với giọng mũi nặng trịch: "Tỷ tỷ, cái khẩu trang mà tỷ   đây là vật gì?"
Ta : " như tên gọi, là vật che miệng và mũi,  thể dùng dây mảnh buộc một miếng vải lụa mềm để che miệng và mũi, phòng ngừa lây lan bệnh cảm lạnh."
Nàng  tiến lên một bước,  lùi  một bước.
Nàng   tiến lên,  gần như  còn đường lui.
Nàng  u oán : "Vì  cả hậu cung chỉ     cảm lạnh!"
Ta : "Bình tĩnh nào, chỉ là cảm cúm thôi mà."
Ai   còn tưởng nàng   ban rượu độc,  khi c.h.ế.t lôi  theo  đệm lưng.
Nàng  : " hôm nay Bệ hạ  dùng bữa với ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hoang-de-tham-tinh-quy-phi-hon-loan/chuong-4.html.]
Ta : "Vậy thì  đeo khẩu trang  là ."
Nàng : "?"
Ta : "Có gì   chứ?"
Nàng  : "Không , nhưng cảm thấy  đúng lắm."
Ta và Cố Chiêu Nghi  hiểu lầm .
Ta tưởng nàng  đeo khẩu trang,  bên cạnh gắp thức ăn cho Hoàng đế,  lấy cớ giảm cân mà  ăn một miếng nào.
Không ngờ nàng   đeo một miếng vải lụa mềm  mặt, đổ cháo trắng  miệng qua lớp vải lụa, hạt gạo  vải lụa lọc  bên ngoài.
Làn da trắng mịn của Cố Chiêu Nghi cùng chiếc khẩu trang mỏng như sương khói, trông như những viên ngọc trai độc nhất vô nhị.
Hoàng đế  sốc,  cũng  sốc.
Thục phi  chuyện  thật là trò hề trong hậu cung.
Liễu Mỹ Nhân  hiểu lắm, : "Bữa cơm   thể để hôm khác ăn ?"
Chỉ  Thái Hậu là cảm động,  Cố Chiêu Nghi hết lòng vì Hoàng đế, còn thưởng cho nàng  mấy súc vải lụa mềm.
Dư luận trong hậu cung và suy nghĩ của Thái Hậu   trái ngược , Cố Chiêu Nghi cứ hết khoe khoang   hổ.
Ngày nào cũng đến  móc  một câu,   khen  một câu.
Khiến  cũng hết    móc    nịnh hót, sắp  rối loạn nhân cách .
Ta sống những ngày tháng nhàn nhã  lâu, cho đến khi Hoàng đế  đến.
Một đoàn thái giám bưng mấy chồng tấu chương, đưa đến cung của .
Ta  bên cạnh xem mà tim đập chân run, bảo cung nữ rót cho  một chén lê tuyết đường phèn lớn.
Hoàng đế đến,  tiên  bộ  tịch hỏi: "Mấy ngày nay sống thế nào?"
[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, mọi người thấy hay thì đánh giá page fb Chanh 5 sao và đừng quên follow truyện, để lại comment cho Chanh biết nhé, iu mọi người.]
Ta buột miệng : "Những ngày Bệ hạ   mặt, thần  sống  thoải mái."
Ngài  liếc  ,   chút  hổ   ngài .
Hôm nay ngài   búi tóc, mái tóc đen xõa xuống,  phát hiện sợi tóc thứ ba trăm hai mươi mốt của ngài   chẻ ngọn.
Ta   lâu.
Hoàng đế chịu thua.
Ngài   chút  tự nhiên dời mắt , hỏi: "Trẫm  đến  ?"
Ta : "Bệ hạ, sợi tóc thứ ba trăm hai mươi mốt của   chẻ ngọn ."
Ừm... Đây là điều  thể  .
Miệng nhanh hơn não.
Ngài  : "Trẫm  cãi  với các đại thần ở triều  suốt một năm, trẫm tưởng trái tim trẫm  nguội lạnh từ lâu. Không ngờ một câu  của ái phi   thể thắp sáng  trái tim trẫm."
Ngài  học theo Liễu Mỹ Nhân ?
Ta  chút ngượng ngùng : "Bệ hạ   là ?"
Hắn : "Trẫm đang  tức giận."
Ta: "..."
Ta theo bản năng đẩy chén  đựng lê tuyết đường phèn về phía ngài : "Bệ hạ, hạ hỏa ."