Hoàng Hậu Chạy Trốn - Chương 12

Cập nhật lúc: 2025-02-04 13:01:33
Lượt xem: 232

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hoàng đế điện Càn Khôn, cho gọi Công chúa Bình Khang, chỉ một lát Thục Quý phi tin cũng chạy tới, hai con chạm mặt ở cửa, một một tiến hành lễ.

Chàng ngay ngắn ngai vàng mặt biến sắc, Công chúa Bình Khang nhào xuống chân , như thường lệ túm góc áo lóc kể lể: “Phụ hoàng, xin phụ hoàng chủ cho nữ nhi, cô nương Phó gia quả nhiên là khiến phụ hoàng khổ tâm, hôm nay nữ nhi tổ chức tiệc ngắm hoa để chọn rể cho nàng, nàng chỉ cảm kích, còn âm thầm ở hoa viên quyến rũ Từ Gia, nữ nhi bắt , nữ nhi răn dạy vài câu, nàng ỷ là Huyện chúa do phụ hoàng phong, xem Công chúa là nữ nhi gì, chống đối nữ nhi, gì nữ nhi cũng là Công chúa hoàng gia, nàng đối xử với nữ nhi như , thật sự là để phụ hoàng ở trong mắt.”

Công chúa Bình Khang đến nước mắt lã chã, nhưng thấy Hoàng đế hề động tĩnh gì.

Ả nhất thời hoang mang, chỉ lặng lẽ ngoái đầu mẫu phi.

Thục Quý phi nhanh chóng nhận Hoàng đế phần hờ hững, cũng cảm thấy kỳ quái, chỉ đành tiến lên, nhẹ nhàng bái lạy mặt Hoàng đế: “Bệ hạ, Khang nhi cũng là nhất thời do tình thế cấp bách, gặp một chút chuyện nhỏ liền tới gây rối mặt ...”

Vân Mộng Hạ Vũ

Nàng nhạy bén phát hiện sắc mặt Hoàng đế chút gì đó đúng lắm, nếu để cho con gái tiếp, sẽ phản tác dụng, vì thế vội vàng kéo Công chúa Bình Khang phía , : “Có lẽ cô nương Phó gia cam lòng, lôi kéo Từ Gia mà vài câu, đương nhiên, cũng chừng là hiểu lầm, bệ hạ cần để trong lòng.”

Hoàng đế thản nhiên Thục Quý phi, bản lĩnh lấy lùi tiến của nàng gần như hảo, mấy năm nay đối với chuyện hậu cung cũng , miễn là quá xa, đều mắt nhắm mắt mở, đương nhiên, cũng bao giờ cho phép tính toán quá mức đen tối.

Đổi , cũng sẽ theo lời Thục Quý phi mà nhún nhường, chỉ là trong đầu lơ đãng hiện lên bộ dạng chăm chú của Phó Nhiêu, chút tức giận với chuyện mà con gái gây , bèn hỏi Công chúa Bình Khang: “Hôm nay con cái gì, thật sự cho rằng phụ hoàng ?”

Tim Công chúa Bình Khang đập thình thịch, quỳ xuống, hoảng sợ : “Phụ hoàng, nữ nhi... Nữ nhi là thật lòng chọn rể cho cô nương Phó gia, tiếc rằng nàng cảm kích mà còn nhớ mãi quên Từ Gia...”

Hoàng đế lạnh giọng ngắt lời ả: “Nàng nhớ mãi quên Từ Gia thì , nhưng con đánh thật ?”

Công chúa Bình Khang kinh ngạc ngước mắt , chẳng lẽ phụ hoàng phái tai mắt theo dõi Từ phủ?

Ả hoảng hốt đến mức xương sống đều đổ mồ hôi, tay để : “Phụ hoàng, con...”

Không giải thích như thế nào, ả đành để che giấu.

Hoàng đế chán ghét thủ đoạn của ả, nhíu mày : “Con là Công chúa, xảo quyệt ương ngạnh, mặc dù Từ Gia sai, con cũng nên tay, con mất thể diện, nguyên tắc, từ hôm nay đóng cửa hối , chiếu chỉ phép cung!”

Công chúa Bình Khang trợn to hai mắt kinh ngạc: “Phụ hoàng, phạt nữ nhi, nữ nhi gì để , đúng là nữ nhi tay, nhưng Từ Gia lén lút qua với cô nương Phó gia là sự thật, nữ nhi điều tra, bên trong rương của là quần áo, khăn tay, thắt lưng gấm do cô nương Phó gia cho, thứ vẫn còn đó, ...”

“Con câm miệng!” Sắc mặt Hoàng đế xanh mét, đáy mắt che giấu nỗi thất vọng, ánh mắt như đao quét về phía ả: “Hôm nay con mới bọn họ là hôn thê? Chuyện của Từ Gia đó đều là do Phó thị , nhưng bây giờ con kết hôn, cho dù là Công chúa thì cũng tròn trách nhiệm của vợ!”

Hoàng đế tức giận : “Nếu con hối hận thì vẫn còn kịp, hiện tại thể hạ chỉ ngay, cho phép hai các con hòa ly, trả Từ Gia chồng !”

Công chúa Bình Khang quỳ rạp mặt đất, lớn : “Nữ nhi sai , nữ nhi sai , phụ hoàng, đừng hạ chỉ...”

Lúc nếu hòa ly, ả thật sự sẽ gả cho kẻ đau ốm triền miên của An Hầu phủ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hoang-hau-chay-tron/chuong-12.html.]

Thục Quý phi khó hiểu, tại sự tình biến thành như , Hoàng đế phò mã vẫn còn vấn vương tình cũ, lẽ nên tức giận, tại trừng phạt con gái , nàng suy nghĩ nhiều, vội vàng dịch đầu gối về phía , nhẹ nhàng kéo góc áo Hoàng đế: “Bệ hạ, đừng tức giận, vì con bé Bình Khang vô dụng mà tổn thương long thể là đáng...”

Nàng chợt đầu , quát Bình Khang một câu: “Con còn đó gì, còn trở về cung Phỉ Thúy, chờ mẫu phi trở về dạy dỗ con.”

Dưới sự hiệu của nàng , hai tên nội thị đỡ Công chúa Bình Khang ngoài.

Thục Quý phi cẩn thận, sắc mặt Hoàng đế cuối cùng cũng hơn một chút: “Nàng là mẫu , cũng nên dạy dỗ con bé thật , nếu xảy sai lầm, nhất định tha thứ.”

Thục Quý phi liên tục gật đầu, khi trở cung Phỉ Thúy, Công chúa Bình Khang đến hai mắt sưng đỏ nhào về phía nàng , nàng đau lòng ôm con gái trong lòng.

“Nha đầu ngốc, tới cung Phỉ Thúy bàn bạc với mẫu phi, vội vàng cáo trạng với bệ hạ.”

“Con... con cũng phụ hoàng giận con...” Công chúa Bình Khang vô cùng tủi , còn tưởng chủ động Phó Nhiêu chọn chồng sẽ phụ hoàng nguôi giận, ngờ khéo quá hóa vụng.

Thục Quý phi kéo ả trong xuống: “Hôm nay rốt cuộc là xảy chuyện gì?”

Công chúa Bình Khang xuống cạnh nàng , hít hít mũi, lau khô nước mắt, tức giận : “Mẹ, Từ Gia quả nhiên tơ tình với cô nương Phó gia...” Ả kể rõ chuyện hôm nay.

Thục Quý phi nheo mắt , khuôn mặt phủ đầy lạnh lẽo: “Vậy Phó Nhiêu thì ? Hôm nay con chọn hôn phu cho nàng ?”

Công chúa Bình Khang bĩu môi, tình nguyện trả lời: “Hôm nay nữ nhi thoải mái nên lộ diện, chỉ bảo Quách ma ma lo liệu, đó Quách ma ma bẩm , là Phó Nhiêu ý định kết hôn nên yến tiệc liền tan.”

Thục Quý phi sắc mặt càng thêm khó coi: “Xem Phó Nhiêu tư tình với Từ Gia, tên Từ Gia lúc thể vứt bỏ Phó Nhiêu, khi công thành danh toại gì đảm bảo sẽ bỏ rơi con, nếu là hai đó vẫn còn với , con sẽ chịu đau khổ!”

“Vậy thế nào bây giờ? Mẫu phi, nữ nhi cực kỳ hận nữ nhân , nếu nàng cáo ngự trạng, phụ hoàng cũng đến mức giận con như !”

Công chúa Bình Khang túm lấy góc áo Thục Quý phi năn nỉ: “Mẫu phi, e là phụ hoàng sẽ dễ dàng xây cho con phủ Công chúa, nữ nhi nữ nhân lượn lờ mặt Từ lang mỗi ngày, ngộ nhỡ bọn họ tình cũ dứt thì bây giờ?”

Thục Quý phi chằm chằm dung nhan như sương sớm của con gái, trầm tư .

Khi đèn trong cung mới thắp lên, một bóng đen bao trùm lên mắt nàng , ánh nắng cuối cùng phía chân trời lọt xuống đáy mắt, trong giây lát, nàng chợt nảy một ý nghĩ.

“Ở ngoài cung tay bất tiện, tháng là sinh nhật của Hoàng hậu, đó khi Phó Nhiêu phong tước hiệu, Hoàng hậu đột nhiên lâm bệnh nặng nên miễn nàng cung tạ ơn. Lần , xin bệ hạ tổ chức yến tiệc cung đình cho các quan chức cấp cao, khi cung dự tiệc sinh nhật thì lúc đó xử lý một đứa con gái nơi nương tựa dễ như trở bàn tay.”

Công chúa Bình Khang lớn lên một tay Thục Quý phi, đối với thủ đoạn của nàng cũng là mưa dầm thấm đất, mẫu phi của một khi tay thì nhất định bao giờ thất bại, nhất thời lo lắng trong lòng tan .

“Đa tạ mẫu phi.”

Loading...