Hoàng Hậu Chạy Trốn - Chương 168

Cập nhật lúc: 2025-02-11 13:12:00
Lượt xem: 91

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bùi Uyển liếc thấy Yến Bình phi xuống ngựa chạy đến phía , nàng kéo theo Bình Lan nhanh chóng , chạy một mạch về phía phố phường đông đúc.

Yến Bình còn vững chân, vội vã đổi hướng đuổi theo.

“Bổn Bổn, , Bổn Bổn, ngươi đừng chạy, ngươi hứa với tỷ tỷ ngươi mà!”

“Ta mặc kệ, khó khăn lắm mới , các đừng động !” Giọng thanh thúy của Bùi Uyển xuyên qua đám đông truyền màn xe, thở dồn dập, lời cuối cùng trong chốc lát biến mất trong đám .

Vân Trăn khựng , theo bản năng vén rèm cửa sổ xe , nhưng Hạc thúc đưa tay cản .

“Thiếu chủ, ngài quên lời dặn dò lúc lâm chung của cốc chủ ?”

Vân Trăn sững , ánh mắt rực cháy lập tức hóa thành tro tàn.

Hắn từ từ trở , lảo đảo ngã xuống giường, đôi mắt màu hổ phách chậm rãi đọng một màn sương mù, bàng hoàng, cụp mắt quyển “Xuân Thu”, định nhặt lên, nhớ điều gì, nhắm mắt, tựa lưng về phía , thở dài : “Về khách điếm…”

Bổn Bổn sinh ở Miêu Cương, năm đó năm tuổi, Trần hộ tống tổ phụ rừng về nữa, ban ngày nắng nóng, đêm đến đột nhiên trời đổ mưa, sấm vang chớp giật, mưa như trút nước, đến sáng hôm , mưa tràn về khắp nơi, lũ quét, bùn đất theo sườn núi trôi xuống, nhấn chìm con đường đá phía nhà sàn của Phó cô cô.

Bấy giờ Phó cô cô đang chuyển , trong nhà chỉ một bà đỡ, bà đỡ ở nhà sàn hét xuống chân núi gọi ở phía lên giúp đỡ.

Nhà cách nhà Phó cô cô xa, ở hành lang tầng bảy là thể thấy nhà Phó cô cô ở núi, tin liền đem những loại thuốc thể dùng, bỏ túi da trâu chống mưa, khoác áo tơi trèo lên núi.

Bùn đất trôi như suối, thể theo đường chính nên đu theo một dây leo dài để trèo lên.

Trải qua trăm cay ngàn đắng, đem gói thuốc đến nhà Phó cô cô, lúc ướt như chuột lột.

Sau khi đưa gói thuốc cho bà đỡ, một một cái ghế vọng lâu để chờ đợi.

Mưa như bức màn che phủ bộ dược cốc.

Tiếng ráo riết của Phó cô cô hòa cùng tiếng mưa gió rót tai .

Hắn sợ đến nỗi run rẩy.

Hắn cũng trôi qua bao lâu, từ lúc hửng đông đến khi trời tối, mưa dần dần ngớt, bầu trời chìm màn đêm, cuối cùng cũng thấy một tiếng vang vọng, xé tan nỗi sợ hãi mà màn đêm mang .

Hắn vô thức xông nhưng cũng như là quá lỗ mãng, vì lúng túng vịn ngưỡng cửa, qua tấm rèm che cửa, ngập ngừng hỏi trong.

“Bà bà, Phó cô cô ? Là ?”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Thiếu chủ, là tiểu cô nương xinh !”

Một lát , bà đỡ gọi trong nhà chính, nhét một cái tã lòng : “Thiếu chủ, ngài trông đứa bé giúp , lau dọn cho Phó nương tử…”

Phó cô cô hôn mê bất tỉnh, ngoài bà đỡ , đầu tiên thấy Bổn Bổn.

Hắn cứng đờ hai tay nâng lấy tã, luống cuống bế bé xuống chiếc ghế ở góc tường.

Gương mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ hồng, nhăn nheo, nhưng thể thấy làn da , mỏng manh, lộ một chút sắc máu.

Quá là mềm mại, như thể nàng một cái cũng tan chảy .

“Muội …” Hắn lo lắng, vui mừng, gọi một tiếng.

Kỳ tích xuất hiện, đứa trẻ chậm rãi mở mắt, ánh mắt chăm chú .

Hắn quá phấn khích, vui mừng đến nỗi trái tim như vỡ , nhưng vẫn cẩn thận, đối mắt với nàng, dám phát một tiếng nào.

Đứa trẻ một lúc, tại mím môi ré lên.

Hắn nóng vội, cuống quýt dỗ dành: “Muội đừng nữa, mẫu đang khỏe, đừng ồn, để mẫu ngủ một chút nhé?'”

Đứa trẻ thật sự ngừng , chu môi , chớp mắt ngủ say.

Khoảnh khắc , trái tim nàng tan chảy.

Sao hài tử thông minh đến chứ?

Quá thông minh cũng là chuyện , sẽ khiến thương xót.

Đợi Phó cô cô tỉnh , liền bế đứa trẻ đến.

“Cô cô, đặt cho một biệt danh là Bổn Bổn nhé.”

Kể từ đó trở , ngày nào cũng sớm về muộn, đến nhà Phó cô cô chăm Bổn Bổn giúp nàng.

Bổn Bổn cha, Phó cô cô bận rộn sách, thế là nghĩ cách đủ loại đồ chơi, chọc cho Bổn Bổn vui. Đến lúc Bổn Bổn hơn ba tháng tuổi, Bổn Bổn với , thậm chí còn gạt Phó cô cô qua một bên, ngủ với .

Hắn ha ha, ngày nào cũng ôm Bổn Bổn dỗ nàng ngủ mới trở về.

Hắn thương Bổn Bổn như ruột.

Sau đó, Phó cô cô đưa nàng rời , vô cùng nỡ, một lẻn gốc cây ba ngày ba đêm.

Về , thông qua đoàn buôn của Vân gia, ngừng gửi đồ chơi cho Bổn Bổn, tất cả đều do chính tay .

Bổn Bổn cũng sẽ thư hồi âm cho , nàng chữ, nên vẽ tranh cho , dần dần học cách , thì ríu rít kể với về những trải nghiệm hàng ngày của .

Chữ của nàng thật sự quá , cong cong vẹo vẹo, giống như vẽ , thể tưởng tượng dáng vẻ chữ của nàng, nhất định là xổm ghế gấm, bàn dài, cầm bút lông sói, nguệch ngoạc , cực kỳ ngây thơ đáng yêu.

Mặc dù họ từng gặp mặt, nhưng là những hiểu nhất, nàng kể hết cho chuyện vui buồn.

Nàng cho đối với cô nương khác nữa, còn ấu trĩ bảo chờ nàng lớn.

Thậm chí trong lời còn miêu tả cả sự phồn hoa của kinh thành.

Cuộc sống như thế kéo dài đến tám năm.

Vào năm Bổn Bổn chín tuổi, đầu tiên dẫn núi, gặp thời tiết , lạc mất đường. Hắn vô tình phát hiện một hố sâu thời viễn cổ, trong hố sâu đó nhiều loại dược liệu ghi chép trong sách cổ của Miêu Cương, đều là những loại dược liệu hiếm thấy thế gian .

Hắn phái trở về báo tin, nhưng phái một mất một , cuối cùng chỉ còn một đó tròn một năm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hoang-hau-chay-tron/chuong-168.html.]

Người nhà chỉ nghĩ chết, cố gắng tìm kiếm khắp nơi thấy.

Đợi khi tìm đường sống trong chỗ chết, mang theo thu hoạch trở về, tổ phụ đưa cho một hộp gấm, bên trong là những lá thư Bổn Bổn cho , lá nào cũng gấp gáp hơn lá , nắm lấy tấm lụa ngả vàng, đó vẫn còn đọng nước mắt của nàng, đau lòng đến tột độ.

Lúc đó, đưa một quyết định táo bạo.

Hắn sẽ kinh, mặt nàng, cho nàng vẫn còn sống.

Song ngoài dự liệu, tổ phụ ngăn cản.

“Trăn Nhi, tổ phụ phái kinh, điều tra rõ lai lịch của Bổn Bổn, Công chúa của đương kim thánh thượng Càn Trinh, Phó cô cô của con sắc phong Hoàng hậu, Bổn Bổn là cô nương tôn quý nhất thiên hạ , con và nàng cách xa như trời với đất, từ nay về , hãy chặt đứt niệm tưởng …”

Lúc đó, dây đàn kéo căng trong lòng đứt đoạn.

Một trong nhà sàn nơi Phó cô cô từng sống, buồn bã ba ngày ba đêm.

Cha mất sớm, thậm chí còn nhớ họ trông như thế nào, từ khi bắt đầu ký ức thì tổ phụ một tay nuôi khôn lớn.

Ngoài tổ phụ, Bổn Bổn là thiết nhất với , là tất cả những niệm tưởng cùng với vọng tưởng của .

Và giờ đây, giấc mơ cuối cùng của tan vỡ.

Mưa rơi mái hiên như những hạt ngọc trai rơi xuống chân, sương núi mờ mịt nặng nề bao trùm trái tim .

Hắn lấy từng lá thư, từng tờ giấy, nhẹ nhàng vuốt ve, phủi sạch bụi bặm, bỏ hộp gấm, chôn sàn nhà nơi nàng sinh .

Trong bốn năm qua, phận của đường Vân Hà, lặn lội khắp chốn, bốn bể là nhà, đưa công việc kinh doanh của Dược Cốc Sơn ngày càng phát đạt. Ngoài dược liệu, còn mở rộng sang các ngành kinh doanh khác, giờ đây, ở đất liền, danh tiếng cũng chẳng nhỏ.

Có lẽ chỉ như mới giúp dần buông bỏ đoạn tình cảm chín năm đó.

Hoặc chỉ như thế mới thể gần nàng hơn .

Bốn năm , nàng tặng cho bức hoạ chân dung nàng. Hôm nay gặp , vẻ thanh tú như ngọc, hào khí của nàng khác hẳn với trong bức tranh.

Chữ nàng kém thì thôi , vẽ cũng vẽ tệ nữa, đúng là tệ.

Vị m.á.u tanh xen chút đắng ngắt quanh quẩn nơi bờ môi, Vân Trăn từ từ mở mắt, ném quyển “Xuân Thu” góc, dặn dò:

“Hạc thúc, dọn dẹp đồ đạc trong khách điếm , cần bồi thường nữa, chúng sẽ rời ngay đêm nay.” Hàng mi đen dài che giấu cảm xúc của .

Hạc thúc nghẹn , thắc mắc: “Thiếu gia, còn vài chuyện giải quyết xong, ngài vội vàng như ? Nàng nhận ngài, nên sẽ tìm đến đây .”

Vân Trăn nhắm mắt , như dùng hết sức lực trong : “Nàng ghi nhớ địa chỉ của khách điếm... đề phòng bất trắc thôi...”

Ánh mắt nàng đảo một vòng, nàng đang nghĩ gì.

Tận mắt trông thấy dung nhan của nàng, dần dần chồng lấp lên hình ảnh của nàng trong trí tưởng tượng của , những nét chữ trong bức thư năm xưa trở nên rõ ràng hơn, như khắc ghi trong lòng, gió lạnh mùa thu thổi qua, đau đớn khôn cùng.

Hắn siết chặt nắm đấm, cố gắng nở một nụ : “Đi đường bộ đến Thông Châu, đích sẽ đến xin Tuần lão gia, về phía bắc đến Doanh Châu, cố gắng đàm phán chuyện buôn bán sớm, lẽ mùa đông năm nay khó khăn...”

Hạc thúc thêm lời nào, vội vàng ngoài căn dặn hộ vệ vài câu, đoàn trở về khách điếm, vội vàng thu dọn hành lý, thẳng đến Thông Châu.

Bùi Uyển Cẩm Y vệ yểm hộ, chỉ trong chốc lát bỏ Yến Bình một .

Cách đây vài năm, tam tỷ gả đến Thừa Ân hầu phủ Thông Châu, gần đây hạ sinh đích thứ, phụ phái tham gia tiệc đầy tháng, nàng nhân cơ hội rời khỏi kinh thành.

Tới mùng sáu tháng sáu năm nay, nàng gần tuổi cập kê, phụ ý định tuyển chọn phò mã trong triều cho nàng.

Song trong lòng nàng nhớ thương một , nàng định nhân cơ hội đến Miêu Cương một chuyến.

Nàng tin Vân Trăn ca ca cứ như thế mà dễ dàng bỏ mạng.

Sau khi bỏ Yến Bình, nàng tìm một nơi tạm trú, cách hai ngày, thị thự truyền đến tin tức, bảo nàng lĩnh bạc an ủi.

Bùi Uyển nhớ tới nam nhân trẻ tuổi , dễ dàng sai bảo rắn độc, thực sự đơn giản, lòng hiếu kỳ trỗi dậy, quyết định tự thị thự một chuyến.

Bình Lan nhận bạc nàng, nhưng nàng giật lấy, nhét túi , thuận tiện hỏi.

“Thương gia bán dược liệu thì ? Sao hôm nay tới?”

Quan viên thị thự khổ : “Ai mà , phái đến khách điếm thông báo, rời Tĩnh Hải hai ngày .”

Bùi Uyển kinh ngạc: “Một vạn lượng bạc đền bù cũng cần ?”

Các quan viên của thị thự bận rộn thu xếp các văn kiện tay, lắc đầu : “Có lẽ là chuyện gấp nên , cũng từng gặp thương gia bán dược liệu đó vài , lộ mặt , là một bí ẩn.”

Bùi Uyển nhíu mày, đưa tay : “Giao ngân phiếu bồi thường cho , tìm .”

Các quan viên của thị thự ngẩn , mặt lộ vẻ do dự, Bình Lan khách sáo với , rút thẳng thẻ bài.

Bùi Uyển cầm trong tay tờ ngân phiếu một vạn lượng bạc, cùng Bình Lan cưỡi ngựa đến khách điếm, quả nhiên còn ai ở đó.

Nàng chỉ còn cách lệnh cho Cẩm Y vệ tìm kiếm tung tích của đối phương.

Cẩm Y vệ tay, mang đến cho Bùi Uyển một tin tức ngờ.

“Điện hạ, tên thương gia dược liệu họ Vân, đến từ Miêu Cương, hiện đang ở Thông Châu.”

Bùi Uyển kinh ngạc đến mức vỡ tách , nắm lấy cổ áo Lưu Hoàn, vẻ mặt kích động: “Ngươi chắc chắn họ Vân?”

“Thần lấy mạng đảm bảo...”

Bùi Uyển đè nén sự sửng sốt trong lòng, lệnh cho Bình Lan thu dọn hành lý trở về Thông Châu.

Bình Lan lộ vẻ nghi hoặc : “Điện hạ, Thông Châu, chẳng sẽ tam Công chúa bắt về ? Lúc đó, đừng nhé.”

Bùi Uyển cũng chẳng quan tâm đến chuyện , mục đích của nàng chỉ là rõ cái c.h.ế.t của Vân Trăn, gặp Vân gia thì còn Miêu Cương gì?

Một đám vội vàng cả đêm về Thông Châu, nhưng đáng tiếc là cuối cùng vẫn chậm một bước, Vân Trăn cưỡi ngựa về phương bắc, đến Doanh Châu.

Bùi Uyển nhất quyết theo, Bình Lan và Lưu Hoàn quỳ mặt nàng cho nàng .

“Chỉ là một dược thương thôi mà, tại đặt nguy hiểm, chi bằng, đưa bạc cho thuộc hạ, thuộc hạ sẽ đưa đến.” Doanh Châu quá xa, Lưu Hoàn nào dám để nàng rời khỏi Bắc Trực Lệ.

Loading...