Hoàng Hậu Chạy Trốn - Chương 51
Cập nhật lúc: 2025-02-05 12:45:18
Lượt xem: 166
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Những chuyện triều chính là chuyện mà một cô nương như nàng thể nhúng tay .
nếu là bởi vì Dương gia cầu xin giúp nàng, khiến cho Dương gia đắc tội Phó gia mà dẫn đến hôm nay ba nhà Lý, Mai, Phó liên kết chống Dương gia thì nàng thể khoanh tay .
“Không , chúng nghĩ biện pháp…”
“Đợi !” Dương San San đột nhiên nhớ tới cái gì, nắm lấy cổ tay Phó Nhiêu, kích động : “Muội nhớ tới một chuyện, thư phòng của cha danh sách Thông chính ty đang trực tháng , cha là cẩn thận, việc đều lưu .”
Dương San San tới đây, Dương phu nhân chợt nhớ tới tên nô tì hôm nay theo Dương Thanh Hà cung, về chuyển lời, cái gì mà danh sách đổi, bản gốc ở thư phòng.
Mắt Dương phu nhân sáng ngời, vội vàng đẩy Dương San San: “Con mau tìm.”
Không bao lâu , Dương San San đẩy cửa thư phòng của Dương Thanh Hà tìm danh sách, ba lập tức mở xem.
Thoạt cái gì.
Phó Nhiêu cất kỹ phần danh sách ở ngực: “Nếu như bản gốc thật sự thế, chứng tỏ danh sách giả tất vấn đề, so sánh hai bên sẽ là ai Thông chính ty. Tỷ cũng thể giúp , tỷ tạm thời nghĩ cách đưa danh sách cung.”
Dương San San kinh ngạc nàng: “Phó tỷ tỷ, đây là chuyện cực kỳ nguy hiểm, thể khiến tỷ vì nhà mà chết.”
Phó Nhiêu xoa xoa hai má và với nàng : “Yên tâm , ở hành cung, bệ hạ ban cho tỷ yêu bài, cho phép tỷ cung bất cứ lúc nào, mắt ngoại trừ tỷ, ai thể giúp đưa chứng cứ .”
Dương phu nhân trong lòng xúc động, nước mắt rơi xuống như mưa, kéo con gái quỳ xuống chân nàng: “Đại ân đại đức của Huyện chúa thể báo đáp hết…”
Phó Nhiêu vội vàng nghiêng tránh , nâng bà dậy: “Người đây là đang khó , nhất định chống đỡ và chờ tin tức của .”
Việc nên chậm trễ, Phó Nhiêu lấy mũ trùm lên đầu, mặt mày nghiêm nghị bước chính đường.
Trước mặt, gió tuyết đan xen, bầu trời đêm đen kịt tuyết chiếu sáng, tuyết lớn che trời rợp đất, đại địa mênh m.ô.n.g là màu trắng bạc.
Trước cửa bậc thang tuyết đọng cao tới đế giày, nàng theo bản năng liền sải bước nhanh, bỗng dưng nhớ tới cái gì, tay nàng liền phủ ở bụng , thể mềm nhũn, trong đầu cảm xúc hỗn loạn đan xen, bối rối, chút chần chừ.
Từ nơi chạy tới hoàng cung, băng thiên tuyết địa, nếu quả thật là thai, sợ là cũng giữ ... Đến lúc đó mà phát hiện, nàng sẽ chối rằng , cũng sẽ trách nàng…
đó rốt cuộc là cốt nhục của nàng, nó lựa chọn nàng, nàng nhẫn tâm vứt bỏ nó như ...
Phó Nhiêu nước mắt lưng tròng, đè cảm giác nông nổi chạy trốn.
Dương San San đưa nàng ngoài, thấy nàng sợ hãi, vội vàng đỡ nàng, nghẹn ngào nức nở : “Tỷ tỷ, tỷ nhất là đừng , tỷ giúp chúng giành lấy hai khắc đồng hồ, là ơn liều mạng, nếu như tỷ cung, sợ tỷ...”
Phó Nhiêu nghiêng mắt ngắt lời nàng, lắc đầu : “Muội sai , là tỷ do dự, chỉ là cơ thể tỷ thoải mái, thể đỡ tỷ cửa ?”
Dương San San ngẩn , áy náy vô cùng, nước mắt to như hạt đậu cuồn cuộn rơi xuống, vội vàng cẩn thận từng li từng tí đỡ cánh tay nàng, đưa nàng cửa.
Nô tì cầm một ngọn đèn gió, dẫn hai bước cao bước thấp, giẫm lên tuyết trắng tới cửa.
Phó Nhiêu vịn khung cửa, ý bảo Dương San San trở về chăm sóc Dương phu nhân. Dương San San từng bước từng bước đầu , cuối cùng thật sự nhịn , quỳ gối giữa đất trời đầy tuyết, dập đầu với nàng một cái.
Phía chân trời tuyết ánh xạ thành màu xanh trắng, tuyết mờ mịt rơi xuống, thấm đáy mắt, lạnh thấu xương.
Ngước mắt lên, một dài như ngọc, mặc một bộ y phục in họa tiết ngư phi, ánh mắt lạnh thấu xương ở bậc thềm, đối diện với gió tuyết khắp thành.
Lưu Đồng xoay , thấy Phó Nhiêu, gật đầu thi lễ, chỉ xe ngựa dừng ở cửa: “Huyện chúa, xe ngựa chuẩn xong, mau hồi phủ thôi.”
Phó Nhiêu cẩn thận từng li từng tí bước xuống bậc thang, nhún gối thi lễ với : “Lưu Chỉ huy sứ, thỉnh cầu ngài đưa tới cửa cung.”
Lông mày Lưu Đồng nhíu , thật lòng , nhưng nhớ tới Lãnh Hoài An ngày ngày lải nhải vì thấy bóng dáng Phó Nhiêu nên cảm thấy khỏi khó khăn. Hắn thể ngăn cản Phó Nhiêu nhúng tay chuyện Dương gia, nhưng thể ngăn cản vui vẻ bên bệ hạ.
Lần tới, chừng khiến vị trong cung vô cùng vui vẻ.
Lưu Đồng giơ tay lên, ý bảo Phó Nhiêu lên xe.
Xe ngựa xuyên qua trong gió tuyết chút tiếng động, cho đến hành lang ngõ nhỏ, cửa Chính Dương.
Phó Nhiêu xuống xe ngựa, lấy mũ trùm kín đầu, rút yêu bài bên hông, mở cửa Chính Dương bước .
Nàng vịn tường cung, từng bước từng bước khó khăn bước qua hành lang, trong bóng tối phía điện Phụng Thiên đèn đuốc sáng trưng.
Cũng , Mai gia, Phó gia, Lý gia, cung Tích Ngọc tất cả giải quyết hết một .
Gió tuyết quá lớn, gió lạnh giận dữ cuốn tới từng đợt, giống như nâng cả cơ thể mảnh khảnh của nàng lên.
Nàng cố gắng chống đỡ, áo da đỏ sẫm, như một nốt chu sa trong trời đất mênh mông, mặc cho gió tuyết tàn sát.
Qua cửa Chính Dương, phía còn một ngự đạo(*) hình dạng như bàn cờ, qua đường bàn cờ mới tới cửa Đại Minh, nơi chính là nha thự(*) của bá quan, tuy là ban đêm nhưng các bộ đều quan viên trực ban, thậm chí một ít quan nhà sẽ qua đêm ở nha thự.
(*) ngự đạo: đường dành cho vua .
(*) nha thự: ở thời xưa, đây là nơi các quan việc.
Trong ngày tuyết rơi, hành lang vẫn đến , cực kỳ náo nhiệt.
Dọc theo đường cung thật dài, nàng mất ước chừng một khắc đồng hồ, cuối cùng tới cửa trái Trường An, qua cầu đá bạch ngọc, cả nàng đông cứng, hai chân dường như còn là của .
Đi tiếp về phía chính là nội đình, đêm khuya đại sự, thể quấy nhiễu Thánh thượng.
Phó Nhiêu lấy yêu bài đưa cho thị vệ và nội giám giữ cửa: “Ta là Thái y Phó Nhiêu của Thái Y viện, đây là yêu bài bệ hạ ban cho , cho phép cung bất cứ lúc nào.”
Hiệu úy(*) giữ cửa nhận lấy, cẩn thận kiểm tra một lúc, yêu bài là thật, nhưng Phó Nhiêu …Vị thế và quyền lực thấp.
(*) hiệu úy: một danh hiệu quân sự ở Trung Quốc thời cổ đại.
Nếu như hoàng cung đại viện triệu Thái y, cũng nên ý chỉ hạ xuống.
Thị vệ khó xử nàng: “Tối nay gió tuyết thật lớn, chắc bệ hạ ngủ, ngươi cung là tìm ai, chuyện gì?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn to bằng bàn tay của Phó Nhiêu lạnh đến lúc trắng lúc đỏ, nàng nắm chặt mũ trùm cổ áo, mặt đổi sắc dối: “Hai ngày Lãnh công công đau bụng, cho y một liều thuốc, hôm nay y cho tới lấy thuốc mà ở đó, khi kiểm tra mới phát hiện dược đồng cầm nhầm thuốc. Ngài cũng , thuốc thang thể dùng lung tung, nên liền vội vàng gặp Lãnh công công một , phòng ngừa bất trắc.”
Liên quan đến Tư lễ giám Đề đốc Lãnh Hoài An, chuyện nhỏ.
Thị vệ cân nhắc một lúc lâu, cho nàng , nhưng vẫn sai một tiểu hoàng môn theo nàng.
Phó Nhiêu liên tục cám ơn, sự trợ giúp của tiểu hoàng môn, cuối cùng cũng tới điện Phụng Thiên.
Phó Nhiêu tới điện Phụng Thiên mấy , canh cổng vặn là tâm phúc của Lãnh Hoài An, thấy là Phó Nhiêu, kinh ngạc vô cùng, vội vàng trong báo cáo.
Đợi Lãnh Hoài An vội vàng đón, thấy Phó Nhiêu vẫn đang hành lang ôm gió tuyết đầy , lúc tức giận quát thái giám giữ cửa: “Đồ hỗ xược tiến bộ, để Huyện chúa ở bên ngoài hứng gió?”
Vừa vui mừng đón Phó Nhiêu trong điện, y sai đưa lò sưởi tới: “Ngài ở đây uống một ngụm nóng, ấm , lão nô thông báo.”
Dứt lời, y nhịn mà vội vã chạy về phía nội điện, đến noãn các, hai bước một bước, vì tuổi già sức yếu mà cơ thể lắc lư, híp mắt chạy tới ngự tiền: “Bệ hạ, ngài đoán ai tới?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hoang-hau-chay-tron/chuong-51.html.]
Hoàng đế dựa đèn sách, mặt mày tao nhã ánh đèn vàng nổi bật vài phần nhu hòa, , ngước mắt, tầm mắt híp , thấy Lãnh Hoài An như gió xuân, liền đoán đại khái, hừ một tiếng: “Nàng tới trễ như ?”
“Còn , ngài thấy, chậc chậc, nhưng nàng lạnh tới đông cứng ...” Lãnh Hoài An đang miêu tả sinh động như thật việc Phó Nhiêu mạo hiểm ngàn dặm rét buốt chạy tới điện Phụng Thiên như thế nào nhưng thấy Hoàng đế mặt đổi sắc thì vội vàng ngậm miệng .
“Bệ hạ, ngài còn vui?”
Hoàng đế tâm tình phức tạp, cơ thể dựa về phía , mắt phía , lạnh lùng : “Ngươi cho rằng trễ như là nàng tới tìm trẫm?”
“Nếu là chuyện của nàng, nàng chạy gãy chân cũng sẽ tới cầu trẫm, bây giờ mạo hiểm gió tuyết cung, chỉ thể là vì nhà Dương Thanh Hà.”
Lãnh Hoài An dám tiếp lời , chỉ khom lưng, quỳ gối mặt , đ.ấ.m đấm chân: “Vậy theo ý của ngài, là để cho nàng về?”
Hoàng đế quét mắt qua.
Lãnh Hoài An che miệng , vội vàng dậy: “Được, lão nô ngài luyến tiếc, lão nô liền tuyên Huyện chúa .” Y vui vẻ chạy ngoài.
Hoàng đế im lặng một hồi, dặn với theo bóng lưng y: “Đem than lửa , bảo ngự thiện phòng đưa chút đồ ăn nóng tới.”
“Tuân chỉ!”
Một lát , Phó Nhiêu cởi mũ trùm đầu áo choàng, ở bên ngoài noãn các, trong điện đốt địa long, sóng nhiệt bừng bừng từ bên trong toát , phả mặt khiến nàng cảm thấy ấm áp bội phần, thể dần dần tìm cảm giác.
Cung điện mắt vô cùng to lớn, phản chiếu thể mảnh mai của nàng như cánh bướm, nhẹ nhàng dính khung cửa, xinh kiều diễm.
Vân Mộng Hạ Vũ
Phó Nhiêu dừng chân một lát, tâm tình bình phục một chút, thò , ngước mắt về phía , chỉ thấy ảnh vàng sáng dựa gối, tay cầm sách, vẻ mặt chuyên chú.
Từ xa , là dung mạo cực kì tuấn mỹ.
Mỗi một nét bút dường như nhuộm bằng mực, góc cạnh rõ ràng, đường nét tinh xảo, lông mày như tranh vẽ, ánh mắt thanh thản ẩn chứa sự phóng khoáng cùng trầm khi trải qua bao gian khổ, tỏa vẻ uy nghiêm gì sánh kịp của thượng vị giả, cương nghị và điềm tính.
Người nam nhân trưởng thành, cực kỳ mị lực.
Cũng khó trách nhiều nữ nhân vì mà từ thủ đoạn.
Phó Nhiêu lắc đầu lấy sự tập trung, vài phần chột , nàng vén vạt váy, vòng qua bình phong, chậm rãi tới ngự tiền.
Cũng dám , nàng quy củ quỳ xuống bên cạnh án của : “Thần nữ thỉnh an bệ hạ.” Quỳ rạp mặt đất dám dậy.
Hoàng đế chậm rãi khép sách , thần sắc ngẩn ngơ nàng.
Vừa nàng ở cửa lâu như , chậm chạp tới, cũng đang suy nghĩ gì.
Một bộ váy dài màu trăng non, bên hông buộc đai lưng màu lam, phác họa dáng yểu điệu.
Đã lâu thấy nàng mặc váy.
Hôm nay búi tóc Vân Kế, thướt tha lả lướt, trông giống như Dao Trì tiên tử, dù cho là vì khác mà đến thì cũng chấp nhận.
“Chuyện gì?” Chàng lật sách, cúi đầu, thờ ơ hỏi.
Phó Nhiêu căn bản thấu, quỳ thẳng , nũng nịu liếc một cái, ngại ngùng bắt đầu câu chuyện.
“Nghe bệ hạ hôm nay tới tiệm thuốc, thể khỏe nên cũng đến tiệm thuốc, khiến bệ hạ tới vô ích…”
Có lẽ là vì lạnh nên giọng của nàng nhỏ yếu vô lực, giống như chiếc lông vũ trong suốt , từng chút từng chút phất qua trái tim , một cảm giác ngứa ngáy khe khẽ trỗi dậy.
Chàng cử động mà chỉ ừ một tiếng, cũng tiếp.
Phó Nhiêu gặp khó khăn, vốn là dẫn dắt câu chuyện từ việc khỏi cung đến việc sứ giả của Chiếm quốc, mà lên tiếng.
Chỉ thể kiên trì tiếp tục thăm dò: “Quýt mà bệ hạ đưa tới ngon, ăn nhiều, đợi khi trở về…” Vốn định khi về sẽ tự tay chút đồ ăn tặng , nhưng thầm nghĩ , liền nuốt những lời định .
Hoàng đế nàng lỡ lời một tiếng mà tiếp, liền cảm thấy vui: “Quay về ?”
Phó Nhiêu ngoan ngoãn : “Khi về sẽ kê cho bệ hạ một ít thuốc an thần, giúp ngài ngủ ngon.”
Hoàng đế luôn cảm thấy đây ý tứ ban đầu của nàng, nhưng cũng tính tình của nàng khó đoán, tâm tư của nàng, khó như lên trời.
Lại nghĩ đến nàng vì khác mà tiếc thể , mạo hiểm gió tuyết cung, trong lòng tức giận thể giải thích .
Chàng cau mày nàng, đôi mắt hạnh nhân giống như nước rửa qua mờ ảo, hai gò má phiếm hồng, chậu than bên cạnh chiếu lên vô cùng xinh , nàng khiến nhớ tới đêm đó ở nham động, cả nàng ướt sũng, ánh mắt trông mong .
Ngọn lửa trong lòng lập tức tiêu tan.
“Rất lạnh ?”
Phó Nhiêu thấy giọng hòa hoãn của , can đảm lập tức dâng lên, ánh mắt sáng lưu chuyển, nghiêm mặt : “Bệ hạ, là vì Dương…”
“Trẫm mệt , chuyện gì ngày mai hãy ” Chàng lạnh mặt cắt đứt lời nàng.
Phó Nhiêu như nghẹn ở cổ họng, nghĩ đến nữ quyến Dương gia mềm yếu, ở trong lao nhiều thêm một ngày là gánh thêm một phần nguy hiểm, Dương gia là bởi vì nàng mà đắc tội Phó gia, Phó Nhiêu mà nhịn , đáy mắt ngập nước lộ vài phần năn nỉ: “Bệ hạ, ngài vì thần nữ khổ tâm cứu chữa Đại Hoàng tử mà thể thần nữ hết lời …”
Hoàng đế nhắm mắt, nhíu mày .
Phó Nhiêu vén tóc mai tai, liền chớp lấy cơ hội : “Bệ hạ, Dương gia oan uổng, lên kế hoạch ám hại Dương đại nhân, đây là chứng cứ.”
Nàng lấy danh sách trực ban từ trong n.g.ự.c .
Hoàng đế , đôi mắt lạnh lùng lập tức nheo , còn tưởng nàng là vì cầu xin hộ Dương gia mà cung, tuy yêu thương nàng nhưng cũng thể vì nàng mà coi thường luật lệ, bèn ngăn cản nàng chuyện, nhưng nào ngờ nàng mang theo chứng cứ mà đến, lập tức nghiêm mặt nhận lấy danh sách, lướt qua mặt liền biến sắc, gọi Lãnh Hoài An tiến .
“Đối chiếu phần danh sách cùng chứng cứ thẩm tra định án, tuyên Tưởng Nam Sinh cung, điều tra kĩ lưỡng về !”
“Tuân chỉ!”
Lãnh Hoài An cung kính tiếp nhận danh sách, lặng lẽ liếc Phó Nhiêu, lộ ý , lui ngoài.
Phó Nhiêu thấy thế, kìm lòng đậu lộ nụ , hướng về phía khấu đầu: “Tạ ơn bệ hạ, thần nữ bệ hạ là minh quân, tuyệt đối sẽ khiến trong sạch mắc oan!”
Hoàng đế thấy nàng mặt mày vui vẻ cũng lộ ý , đưa tay đỡ lấy nàng: “Nàng giúp trẫm tìm chứng cứ, trẫm nên tới cám ơn nàng, đêm khuya , bên ngoài gió tuyết lớn, nàng ở đây nghỉ ngơi .”
Phó Nhiêu lời cho choáng váng mờ mịt : “A?” Nàng quanh một vòng, chậm rãi nhận ý của , khuôn mặt xinh lúc ửng đỏ, bộ hiểu, ấp úng xách làn váy lui .
“Bệ hạ an tẩm, thần nữ liền cáo lui…”
Mặt Hoàng đế biến sắc, ánh mắt đảo qua, "Trẫm cho nàng ?”
Đối diện với đôi mắt chìm đắm của , mắt Phó Nhiêu đờ đẫn.
Đây là nàng… thị tẩm?
Nàng hoảng đến mức cả nóng ran, tay kìm mà đè lên bụng.