Mùi hăng mũi bốc lên  cho gã sai vặt hoa cả mắt,  quá hoảng sợ, cầm tấm sừng trâu mà run rẩy  dám xuống tay, sợ khiến Hoàng đế đau.
Phó Nhiêu thấy gã chần chừ, nàng bèn  xổm xuống, xắn tay áo lên: “Để  .”
Nàng  khom lưng xuống một chút, cũng mặc kệ gã sai vặt   bằng lòng  , cứ thế giật lấy tấm sừng trâu, bàn tay nhỏ nhắn đặt  bắp chân Bùi Tấn, nàng bôi đều thuốc nước lên chỗ  thương của , cẩn thận xoa bóp.
Vân Mộng Hạ Vũ
Quả thật thuốc   nặng mùi, bản  Phó Nhiêu cũng    chịu nổi, nhưng lực tay vẫn  giảm. Trong lúc đó nàng lén liếc mắt  Bùi Tấn một cái, lo  ngại mùi thuốc nồng, song  thấy sắc mặt  bình tĩnh, ánh mắt trấn định, dáng vẻ như thấy Thái Sơn sụp đổ  mắt mà  hề biến sắc.
Ngược  khiến cho mấy  bọn họ ngạc nhiên.
Mùi thuốc gay mũi xen lẫn một mùi hương thơm ngát vấn vít, Bùi Tấn  thẳng  dậy, khẽ nhíu mày, khóe mắt liếc xuống, chỉ thấy tiểu cô nương nọ cúi đầu  chân , để lộ một đoạn cổ trắng tựa tuyết, như sành sứ trắng trơn láng...
Chàng lập tức rời mắt ,  về phía , vẻ mặt đoan trang.
Tuy mắt   nhưng xúc cảm   lờ  , đôi tay  cũng quá mềm mại, lòng bàn tay nàng nắm cả mắt cá chân của , ấm áp trơn nhẵn, lực tay luôn  , cảm giác tê dại và mát lạnh của thuốc nước thẩm thấu  kinh mạch của , dần dần, một cảm giác nóng bức từ nơi đó vọt đến tận tim.
Cảm giác đau dần rõ ràng, Bùi Tấn cụp mắt xuống, dừng ở cổ tay Phó Nhiêu, cổ tay tiểu cô nương trắng nõn, xương nhỏ đầy đặn, cốt cách và tướng mạo vô cùng xinh .
Nàng còn nhỏ như thế, đáng lẽ đang ở độ tuổi  nũng  đôi cánh của cha , song   một  đảm đương  việc,  trụ cột cho cả gia đình, quả thật  dễ dàng.
Đáng khen cho một thiếu nữ  ngừng cố gắng.
“Đã xong ?” Chàng   để cho cô nương nhỏ như thế  hầu hạ .
Mắt Phó Nhiêu rơm rớm lệ vì xông thuốc nước,   bằng đôi mắt ươn ướt, nhỏ giọng đáp: “Vẫn  , còn  cạo kinh mạch cho ngài... Ngài đau ở đây ?” Bàn tay cầm tấm sừng trâu  sờ chính xác huyệt Côn Lôn ở mắt cá chân và huyệt Phi Dương ở bắp chân , cạo từ  xuống .
Người bên cạnh cạo kinh lạc(*) cũng chịu  nổi.
(*)Kinh lạc: đường vận hành của khí huyết   bao gồm kinh mạch và lạc mạch.
Phó Nhiêu  dám dùng sức: “Đau ?”
Bùi Tấn  chiến trường từ năm mười hai tuổi, đau đớn nào mà  từng trải qua, tất nhiên  để bụng cơn đau nhỏ , giọng điệu lạnh nhạt: “Không đau.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hoang-hau-chay-tron/chuong-7.html.]
Phó Nhiêu tăng thêm chút lực.
Đoạn kinh mạch dần nổi đốm đỏ,  bao lâu   hiện lên vết bầm màu đỏ tía, chứng tỏ chỗ  của  là bệnh cũ trầm kha.
(*)Trầm kha: bệnh nghiêm trọng kéo dài, khó chữa.
Gã sai vặt thấy thế hoảng sợ, ấn đường nhíu chặt: “Dừng tay, ngươi  cái gì !”
Hắn toan đẩy Phó Nhiêu  nhưng  Bùi Tấn quát: “Lui xuống!” Chàng sợ dọa đến Phó Nhiêu, dịu giọng : “Ngươi  thêm chút lực.”
Tuy thuốc nước  gay mũi, nhưng  khi nàng cạo  kinh mạch, chỗ vết thương tắc nghẽn   chút cảm giác thông suốt.
Đây là vết thương cũ từ mười mấy năm , lúc    quân địch b.ắ.n trúng mắt cá chân. Mặc dù về   chữa trị  thỏa, nhưng rốt cuộc vẫn  khỏi hẳn, thỉnh thoảng đến mùa đông hoặc nhiễm lạnh, chỗ  sẽ đau âm ỉ.
Trong cung cũng  rượu thuốc cho  ngâm,  điều   bằng thuốc của Phó Nhiêu, loại thuốc  nóng rát, tất nhiên khi cạo kinh mạch  đau,  rát  trướng, như thể  con sâu chui lủi bên trong, càng đau càng  bảo nàng cạo, ước gì  thể mạnh thêm chút nữa.
Quả nhiên Phó Nhiêu  rõ điều , thấy  vết tím đen nổi lên nàng  tăng thêm lực, hồi lâu , vết bầm hiện  thành từng mảng, đẩy hàn độc , Phó Nhiêu lập tức dừng tay. Nàng  để ý trán  lấm tấm mồ hôi mà ngước mắt  , đôi mắt sáng lấp lánh, nàng hỏi: “Ngài  thấy dễ chịu ?”
Giọng  của nàng dịu dàng,  vô cùng trong trẻo,  mà khiến   mềm lòng.
Bùi Tấn  ngạc nhiên  Phó Nhiêu, gật đầu : “Quả thật  tệ,  cảm giác vô cùng khoan khoái.”
“Vậy là đúng .” Phó Nhiêu như trút  gánh nặng, nàng  dậy, nhận lấy khăn ướt Đào Nhi đưa đến, tự tin : “Đây là bài thuốc gia truyền của tổ mẫu ,  truyền  ngoài, dù ngài  khắp đại giang Nam Bắc cũng  tìm , ngài chỉ cần mua thuốc  về, cách ba ngày dùng một , bảo đảm nửa năm  bệnh cũ của ngài  tái phát nữa.”
Một gã sai vặt sửa sang  xiêm y giúp Bùi Tấn, một gã khác thì hỏi giá.
“Mấy bạc một lọ,  bao nhiêu thì mang  hết đây.”
Phó Nhiêu khép tay áo  mỉm  trả lời: “Thuốc  quý giá, tất nhiên  hề rẻ,  hai mươi lượng bạc một lọ, bây giờ trong tay  chỉ  ba lọ, ngài  lấy hết ?”
Sáu mươi lượng bạc đối với Bùi Tấn mà  là chuyện cỏn con,  để cho gã sai vặt  quyền quyết định.
Đây   mục đích của Phó Nhiêu, nàng niềm nở hỏi Bùi Tấn, ánh mắt trong veo mang ý  dịu dàng: “Vị gia , nếu ngài cảm thấy ,   thể giới thiệu giúp   , tiệm thuốc của  vẫn còn  nhiều dược , tiểu nhi quy tỳ (*), phụ nhân thiên kim phương(**)...” Phó Nhiêu liệt kê một loạt tên thuốc.