“Còn nữa, từ hôm nay trở , ba các ngươi nhất định uống thuốc sắc mỗi ngày.” Mạnh Lâm Thanh .
Trương bà tử còn tưởng là thanh nhiệt, gật đầu : “Chúng mỗi ngày đều uống thanh nhiệt, cái thiếu gia cứ yên tâm.”
“Không .” Mạnh Lâm Thanh lắc đầu, giải thích: "Ta thanh nhiệt, mà là thuốc sắc thể tăng cường miễn dịch.”
“Thuốc sắc tăng cường miễn dịch?”
“Miễn dịch... là ý gì?”
“Ví dụ như cùng là trời nắng nóng, tại ngã xuống vì trời nóng, còn cả?”
Câu hỏi của Mạnh Lâm Thanh, khiến ba suy nghĩ.
“Có thể là do khả năng chịu nóng của mỗi khác ?” Trương bà tử phỏng đoán.
“Hay là miễn dịch mà thiếu gia ?” Tuỳ Phong hỏi.
“ , là do nhiều yếu tố, nâng cao khả năng miễn dịch của bản , trong thời kỳ đặc biệt thể đảm bảo bản bệnh, cho nên uống thuốc sắc nâng cao khả năng miễn dịch.” Mạnh Lâm Thanh giải thích.
Hôm nay lúc y quán đóng cửa tiễn hết bệnh, Mạnh Lâm Thanh mới một phương thuốc đưa cho Tử Ngọc, bảo nàng bốc thuốc.
Trước khi họp mặt, Mạnh Lâm Thanh sắc thuốc sẵn, lúc mùi thuốc đắng đang tỏa .
Mạnh Lâm Thanh bếp múc ba bát thuốc, đặt mặt bọn họ.
“Chính là nó, phần của hôm nay các ngươi uống .” Mạnh Lâm Thanh lệnh.
“Ơ… mà hôi thế.” Tử Ngọc bịt mũi, vẻ mặt chê bai.
Chỉ cần ngửi mùi thôi cũng thể đoán bát thuốc khó uống đến mức nào, Tử Ngọc giở trò láu cá, hỏi: “Thiếu gia, chẳng loại thuốc viên màu trắng ? Loại thuốc viên đó thể tăng cường miễn dịch ?”
Ý tứ chính là, uống thuốc viên còn hơn là uống bát thuốc .
“Ngươi suy nghĩ nhiều , thuốc viên, chỉ bát thuốc thôi.” Mạnh Lâm Thanh .
So với thuốc bắc thì thuốc tây tác dụng phụ mạnh hơn, trong giai đoạn phòng ngừa ban đầu, uống loại thuốc bắc sẽ phù hợp hơn.
Tử Ngọc: “…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hoang-thuong-nuong-nuong-xac-chet-vung-day-roi/chuong-111.html.]
“Sau mỗi ngày đều uống.” Ba còn đang do dự, Mạnh Lâm Thanh tiếp tục nhấn mạnh, ý là chuyện thể thương lượng.
Tùy Phong thể trốn tránh, nghĩ thông nên nhanh chóng giải quyết cho xong.
Hắn bưng một bát lên, ngửa đầu uống như tráng sĩ trận.
Chỉ là mùi vị …
Ói!
Cố nhịn cơn buồn nôn, Tùy Phong nhanh chóng dốc miệng nuốt xuống. Cả khuôn mặt nhăn còn ép bản nôn , nếu thì công sức coi như uổng phí.
“Thế nào?” Tử Ngọc chằm chằm khuôn mặt nhăn nhó của Tùy Phong, nàng cũng nhăn mặt theo.
“Bát thuốc ngửi thì đắng một chút, cũng đến mức khoa trương như chứ?” Trương bà tử tin tà, là thứ hai bưng bát thuốc lên.
Một lát , bà thừa nhận giọng của quá lớn.
“Đắng, thật sự là quá đắng.” Sắc mặt Trương bà tử cũng khá hơn là bao.
Hai đều uống xong, chỉ còn Tử Ngọc.
Mạnh Lâm Thanh chằm chằm nàng , ngón tay gõ nhẹ bên cạnh bát thuốc mang theo ý thúc giục.
“Ta uống ngay đây…”
Có kinh nghiệm từ , Tử Ngọc cũng học khôn .
Nàng một tay bưng bát thuốc, một tay bịt mũi nhanh chóng dốc miệng.
“Ặc… Bịt mũi cũng vô dụng, đắng quá.” Tử Ngọc thè lưỡi, vô cùng chê bai bát thuốc .
“Thật sự mỗi ngày đều uống ?” Tử Ngọc giãy giụa.
“ , hơn nữa sẽ giám sát các ngươi uống.” Mạnh Lâm Thanh ý định mềm lòng.
“Vậy thiếu gia uống?” Trương bà tử nghi hoặc.
Đã phòng ngừa, chắc chắn là mỗi đều uống, lý nào ba bọn họ uống còn Mạnh Lâm Thanh uống.