nếu Nhất Nhất phòng hộ , mỗi ngày cùng bọn họ ở chung, bọn họ cũng nguy hiểm.
Mạnh Lâm Thanh sáng sớm cùng bọn họ qua ý nghĩa của việc phòng hộ, cho nên ba bọn họ đều . Phòng hộ là một khái niệm lớn, là mỗi đều mới ý nghĩa thực tế.
“Nàng cần mặc.” Mạnh Lâm Thanh .
Nhất Nhất về phía Mạnh Lâm Thanh, đoán nàng sẽ như thế nào đem sự đặc thù của “hợp lý hóa”.
Phòng hộ phục giống khẩu trang, thứ giá thành cao hơn.
Để 138 đeo khẩu trang bộ dạng là , dùng phòng hộ phục? Vậy thuần túy chính là lãng phí tài nguyên.
Mạnh Lâm Thanh núi vàng núi bạc, huống chi lãng phí là một chuyện thiếu đức.
“Nhất Nhất nàng thể chất đặc thù, các ngươi thể đơn giản lý giải là, nàng là bách độc bất xâm.” Mạnh Lâm Thanh mặt đổi sắc tim nhảy .
“...” 138.
Cao minh!
Ký chủ ngươi quả nhiên là ký chủ, lời bá khí.
Chỉ là hu hu hu ký chủ vì sớm , nàng cũng cần cắn răng uống chén thuốc còn đắng hơn cả mạng nàng !
“Ừm, đúng!” Nhất Nhất lập tức hướng về phía ba còn gật đầu: "Không sai, thiếu gia đúng, bách độc bất xâm, hơn nữa từ nhỏ đến lớn một bệnh cũng từng mắc!”
Tử Ngọc Nhất Nhất ánh mắt tràn đầy hâm mộ, còn mang theo một tia thương hại, phảng phất đang một kẻ ngốc.
“Nếu ngươi bách độc bất xâm, vì , còn cùng chúng uống thuốc?” Tử Ngọc khó hiểu.
“...” 138.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hoang-thuong-nuong-nuong-xac-chet-vung-day-roi/chuong-124.html.]
Nàng thể nghĩ đến Mạnh Lâm Thanh sẽ lời , nàng oan uổng a!
“Được , đều nhanh nghỉ ngơi.” Mạnh Lâm Thanh lên tiếng ngắt lời, nàng nhanh chóng trở về phòng, đó bắt đầu bận rộn việc khác.
Đêm khuya tĩnh lặng, đều ngủ.
Chỉ là bên ngoài sân mơ hồ truyền đến thanh âm nào đó, chút kỳ quái, giống thanh âm của thiếu gia. Mọi đều quá mệt mỏi, cũng để ý lắm, dù việc thiếu gia sẽ đến gõ cửa.
Ngày hôm , bệnh đến Bình An y quán, liền phát hiện ngoại trừ Nhất Nhất, những còn đều bao bọc kín mít, chỉ thể từ chiều cao để phân biệt.
“Người khám bệnh nhất định là Bạch đại phu , điều còn cần , Nhất Nhất cô nương dễ nhận , nhưng ai là Tử Ngọc, ai là Tuỳ Phong?”
“Ngươi bệnh đến hồ đồ ! Đương nhiên cao là Tuỳ Phong, thấp là Tử Ngọc cô nương !”
“ , ngươi lý.”
Tử Ngọc thành là thấp tương đối bất mãn, chiều cao của nàng ở trong đám nữ tử, tuyệt đối tính là thấp !
“Nhất Nhất, bọn họ mặc thành như ?” Có bệnh tò mò, liền tiến lên hỏi.
Tử Ngọc và Tuỳ Phong khi mặc trang phục bảo hộ, rõ ràng trở nên ít hơn.
Bởi vì chuyện quá nhiều sẽ khiến bên trong khẩu trang ẩm, chỉ bản mới đó là cảm giác khó chịu như thế nào.
Vì , các bệnh đều thích túm lấy Nhất Nhất hỏi han ngừng.
Nhất Nhất việc vốn cần “động não”, ngược vui vẻ cùng các bệnh đông tây, coi như là g.i.ế.c thời gian.
“Ồ, cái đó gọi là trang phục bảo hộ, bọn họ mặc trang phục bảo hộ là vì để bảo vệ bản hơn, ngươi thử nghĩ xem các ngươi nhiều bệnh như , khó tránh khỏi trong lây nhiễm ôn dịch, nhưng chỉ là còn phát tác, phòng hộ ?”
“Bạch đại phu mỗi ngày tiếp xúc, cho nên nàng là đầu tiên mặc, hiện tại kinh thành nhiễm bệnh, cho nên Tuỳ Phong Tử Ngọc cũng mặc!”