“Vậy Nhất Nhất  ngươi  mặc?” Có  bệnh nghi hoặc.
138 lộ  biểu tình đắc ý, tuy rằng  khẩu trang che khuất hơn phân nửa.
“Bởi vì bản cô nương là thể chất bách độc bất xâm, đừng  ôn dịch gì đó, cho dù là bệnh đáng sợ hơn nữa cũng sẽ  lây nhiễm cho  !”
Ôi hóa   chuyện kiểu   sướng đến thế ?
138 Sướng quá !
“Nhất Nhất cô nương thật lợi hại!”
“Nhất Nhất cô nương thật là giỏi!”
138 bề ngoài khiêm tốn  , trong lòng ít nhiều  chút chột , nàng như  hạ thấp  xuống,   là  chút ý tứ “   hổ”  ?
Người bệnh lúc đầu chỉ cảm thấy mới lạ,  đó mới phản ứng  lời Nhất Nhất  .
Bạch đại phu cảm thấy nhiều  bệnh như  ở trong tình huống  nguy hiểm, cho nên mới  phòng hộ,  còn bọn họ thì !
Bọn họ cũng ở trong gian phòng lớn , nhưng bọn họ   phòng hộ, cũng   khả năng trăm độc bất xâm như Nhất Nhất,  chẳng  bọn họ còn nguy hiểm hơn ?
“Nhất Nhất, bộ đồ bảo hộ   bán ? Ta cũng  mua một bộ!”
“,  cũng  mua!”
Nếu   đều  thể  bộ đồ bảo hộ,  chẳng  sẽ   lây bệnh dịch ?
“Cái …   rõ lắm,    hỏi Bạch đại phu.”
Nhất Nhất chạy nhỏ đến bên cạnh Mạnh Lâm Thanh, đem lời của  bệnh thuật  cho nàng, chờ nàng quyết định.
“Không thể bán.” Mạnh Lâm Thanh kiên quyết.
Số lượng bộ đồ bảo hộ  nhiều bằng khẩu trang, hơn nữa mặc  cũng bất tiện. Cho dù bán cho bá tánh,  sử dụng đúng cách, cũng   ý nghĩa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hoang-thuong-nuong-nuong-xac-chet-vung-day-roi/chuong-125.html.]
Huống chi thứ  giá thành cao, Mạnh Lâm Thanh   khả năng bán rẻ, cho nên bá tánh bình thường  chắc   thể chi trả.
Bộ đồ bảo hộ đều là dùng một ,  mặc thì  kiên trì mặc, mặc một ngày hai ngày chi bằng  mặc.
Mạnh Lâm Thanh đem lý do giải thích cho  bệnh , nhất là khi  thứ  nàng cũng   nhiều liền  cưỡng cầu nữa.
“ mà Bạch đại phu, chúng  như  ngày ngày chen chen chúc chúc trong y quán,  nguy hiểm a!”
“Hơn nữa bên ngoài    bao nhiêu   lây nhiễm, nhỡ   cẩn thận lướt qua vai ai đó cũng      lây nhiễm  . Đến lúc đó  lây cho  nhà,  thì phiền phức !”
Nỗi lo lắng của bá tánh,   là   lý.
Mạnh Lâm Thanh dừng  suy nghĩ một chút, cảm thấy cái loa phóng thanh mà  bỏ công sức  tối qua  đến lúc   sân .
“Như  , khẩu trang  thể bán, xem các ngươi  nguyện ý mua  .” Mạnh Lâm Thanh  hiệu cho Tử Ngọc.
Mọi  nghĩ  còn hơn , hơn nữa ngay cả Bạch đại phu cũng dùng để phòng hộ,  cần nghĩ, đó nhất định là đồ .
Bọn họ  nhanh chóng học theo thôi!
“Tuỳ Phong, ngươi    mang một ít khẩu trang đến đây, bán cho  .” Mạnh Lâm Thanh phân phó.
“Mọi  đừng chen lấn, lúc lấy thuốc thì tiện thể mua khẩu trang,  sẽ dạy   cách dùng thứ , đều   ồn ào chen lấn!”
Bá tánh đều , Bạch đại phu    .
Đã  là nguyện ý bán cho bọn họ  nhất định   đều  phần, cho nên đều  phối hợp,  xuất hiện hỗn loạn.
“Giống như  đeo lên mặt, các ngươi cũng  thấy chúng  đeo ,  dễ học.”
“Còn nữa, khẩu trang  là dùng một , chỉ  thể sử dụng một  thôi, sử dụng lặp  sẽ  còn tác dụng nữa.”
Khẩu trang   nhiều, Mạnh Lâm Thanh lấy  bán cũng  ít, hơn nữa đưa  mức giá  rẻ.
Bá tánh suy nghĩ một chút, cảm thấy  thể tiếp nhận mức giá , hơn nữa cũng tiếp thu  nhiều kiến nghị của Bạch đại phu.