Khóe miệng cong lên thoáng qua, Phó Toại Chi thấy rõ ràng, vạch trần.
Nàng còn dạy học cho đám trẻ, may là, vệ đang đến bẩm báo, Trương Thế Hành đến Nhạc Châu, cùng Triệu Như Chương đến đây.
Phó Tri Ngu còn kịp tránh mặt, chạm mặt họ mái hiên.
Trương Thế Hành chỉ thản nhiên hành lễ, Triệu Như Chương lộ vẻ ngạc nhiên.
Váy áo của Phó Tri Ngu tinh xảo, giống cách ăn mặc của nàng ở Nhạc Châu, chỉ thể là quần áo ở chỗ thiên tử. Hắn thực sự suy đoán theo hướng qua đêm, nhưng ngay đó bước sảnh hoa, bàn rõ ràng vẫn còn bày bữa sáng ăn dở, hai bộ bát đũa, ý nghĩa trong đó quá rõ ràng.
Đợi Triệu Như Chương vững, Phó Toại Chi mới ung dung bảo dọn dẹp bát đũa bàn.
Phó Tri Ngu nghĩ nhiều, mấy ngày nay nàng đến học đường, đám trẻ nghỉ mấy ngày, đều chút thu tâm hồn ham chơi. Đặc biệt là hôm nay nàng ăn mặc khác với đây, mấy bé gái đều thèm váy áo xinh của nàng, càng lọt tai.
Phó Tri Ngu nhẹ giọng trách mắng mấy , mỗi chỉ một thời gian ngắn thể khiến chúng ngoan ngoãn sách chữ, một lát đưa mắt trông mong ngoài cửa sổ.
Nửa canh giờ trôi qua, đám trẻ cho ngoài nghỉ ngơi, Phó Tri Ngu nhấp một ngụm , đau đầu vì sự nghịch ngợm của chúng.
Nàng lật trang sách chuẩn giảng, chú ý ngoài , đợi ánh mắt liếc thấy vạt áo ánh vàng lấp lánh, nàng mới ngẩng đầu, chạm ánh mắt của Phó Toại Chi.
"... Sao đến đây?" Nàng chớp mắt.
Triệu Như Chương và Trương Thế Hành mới đến tìm ? Nhanh như xử lý xong ?
Dường như đoán suy nghĩ của nàng, Phó Toại Chi : "Họ việc riêng của ."
Đến giờ, đám trẻ tình nguyện , phát hiện trong phòng thêm một .
Phó Tri Ngu vốn để ở đây, nhưng Phó Toại Chi liên tục đảm bảo tuyệt đối ảnh hưởng đến nàng, chỉ nhân cơ hội ba tháng nàng nhiều hơn.
Phó Tri Ngu bất đắc dĩ đồng ý, để trong góc, tránh chắn tầm của đám trẻ.
Ban đầu nàng cũng để ý lắm, Phó Toại Chi quả thực yên tĩnh đó, nhưng giảng một chén , Phó Tri Ngu cảm thấy gì đó .
Đám trẻ đổi hẳn sự nghịch ngợm lúc nãy, ngoan ngoãn chỗ, đừng là ghé tai chuyện, ngay cả lén ngoài cửa sổ cũng dám.
Phó Tri Ngu nhân lúc chúng cúi đầu tập liếc mắt về phía góc, mới nhận vấn đề.
Phó Toại Chi thái tử và thiên tử quá lâu, cho dù thể thu liễm, cũng che giấu uy nghi đế vương , khiến đám trẻ sợ hãi dám lên tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-140.html.]
Nàng thất thần một thoáng, nghĩ thầm Nhung Nhung dọa sợ.
Phó Toại Chi nhận ánh mắt nàng sang, nhướng mày, khuôn mặt tuấn tú lộ vài phần ý trêu chọc.
Nàng nhanh chóng dời mắt , vành tai nóng bừng, nhẩm nhẩm mấy nội dung trong sách để bình tĩnh .
Thôi , đó chỉ là vì Phó Toại Chi trông tuấn tú, nam sắc lầm .
Nàng thêm thì .
Bị khí thế của Phó Toại Chi áp bức, Phó Tri Ngu nhận thấy đám trẻ yên, sớm cho chúng về nhà.
Chúng ầm ĩ giải tán, trong phòng nhất thời trống rỗng.
Lúc còn đang giảng bài, bên ngoài trời âm u, mây đen kịt.
Phó Tri Ngu gấp sách , một cơn gió từ ngoài cửa thổi , bay giấy tờ bàn. Nàng đang định cúi xuống, giúp nàng nhặt lên.
Phó Toại Chi đưa cho nàng một chồng giấy, gật đầu ý bảo trời tối sầm: "Sắp mưa ."
Phó Tri Ngu ừ một tiếng, bước khỏi ngưỡng cửa, ẩm ập mặt. Nàng về phía cái giỏ bên ngoài phòng học, bình thường bên trong để mấy cái ô, hôm nay trống , chắc là đường lấy .
Nàng khổ não nhíu mày, Phó Toại Chi thu mắt.
"Sẽ đến tìm chúng ." Phó Toại Chi , "Đợi ở đây một lát ."
Nàng ở chung một mái hiên với Phó Toại Chi, nhưng sắc trời lúc nào sẽ mưa, hôm nay nàng nên mặc bộ váy áo mà Phó Toại Chi chuẩn , những thể dính nước, mà trong mưa đường rõ hỏng kiếm cớ.
Váy áo trang sức tinh xảo trong cung là cẩm thượng thiêm hoa, nhưng ở Nhạc Châu, thực sự là khiến nàng hành động bất tiện.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Nàng mang vẻ mặt đầy tâm sự, Phó Toại Chi nàng đang ghét bỏ quần áo, còn tưởng là đang lo lắng vì mang ô.
Không lâu , đầu tiên là thấy một tiếng "tách", một đóa hoa nước màu sẫm nở đất trống. Ngay đó, hạt mưa liên tiếp rơi xuống, rơi mặt đất, tạo thành một màn mưa.
Phó Tri Ngu thấy tiếng sột soạt của quần áo bên cạnh, đầu , nhịn che mặt: "Huynh gì !"
Phó Toại Chi phát hiện ngón tay nàng lạnh chút xanh xao, định cởi áo khoác khoác lên cho nàng, Phó Tri Ngu quát lên cũng dừng .
Phó Tri Ngu đó mới nhận hiểu lầm, đỏ mặt : "Ta lạnh, mặc quần áo , khác thấy sẽ hiểu lầm."