Ánh mắt Phó Tri Ngu lướt qua gò má , Diêu Hành hạ thấp giọng, khẩn cầu: "Công chúa, đang kìa."
Tua rua khẽ lay động, Phó Tri Ngu ngẩng đầu lên, rượu ngọt ngào chảy xuống cổ họng. Chén rượu rỗng , Diêu Hành mới yên tâm, sai nữ quan đưa công chúa về nghỉ ngơi.
Một tên tiểu tư của Diêu phủ tiến lên, ghé tai Diêu thượng thư nhỏ vài câu.
Sắc mặt Diêu thượng thư biến đổi, đột ngột dậy. Hắn cử động quá mạnh, khiến các vị khách chú ý, đồng loạt sang.
"Trong phủ chút việc nhỏ, xin xin , xin mời các vị cứ tự nhiên."
Diêu thượng thư , , thì thấy trong sân mấy hàng , ai nấy đều vẻ mặt nghiêm nghị.
Trương Thế Hành đẩy , thẳng trong.
Hắn lạnh lẽo, áo choàng vai phủ đầy tuyết trắng, đối lập với khí ấm áp trong phòng.
Diêu Hành thấy quen mặt, cẩn thận nhớ , mới nhớ là tặng ngựa cho công chúa bên hồ săn bắn.
Sắc mặt Diêu thượng thư cực kỳ khó coi, của Trương Thế Hành chặn , cho tiến lên.
Diêu Hành lớn tiếng hỏi: "Vị đại nhân cũng đến uống rượu mừng ?"
Trương Thế Hành lạnh lùng liếc một cái, lấy lệnh bài của nội đình.
Gặp khâm sai như gặp Hoàng thượng, trong đại sảnh nhất thời hoảng loạn, ai nấy đều ngừng uống rượu, chỉnh trang phục, nghiêm nghị sang một bên.
Diêu Hành chắn mặt Phó Tri Ngu, Trương Thế Hành về phía bọn họ vài bước, để ý đến Diêu Hành, ánh mắt thẳng qua , về phía Phó Tri Ngu: "Công chúa thứ tội, hôn sự e là thể thành nữa."
Đao kiếm khỏi vỏ, ánh mắt lóe lên tia sáng lạnh, Diêu Hành miễn cưỡng dừng bước, : "Đại nhân là , hôn sự của và công chúa là do Hoàng thượng ban, thể thành ?"
"Hoàng thượng ban hôn là nể mặt Diêu thượng thư, bây giờ tố cáo Diêu thượng thư liên quan đến vụ ám sát ở bãi săn, công chúa là kim chi ngọc diệp thể gả cho con trai của tội thần."
Trong lúc hoảng loạn, Diêu Hành rút kiếm của thị vệ bên cạnh, màng tất cả chỉ thẳng Trương Thế Hành: "Ngươi... ngươi đừng gần!"
Mũi kiếm run lẩy bẩy, Trương Thế Hành lộ vẻ chế giễu.
Đêm tân hôn phá hỏng, thậm chí phụ còn gán tội danh ám sát, đầu óc Diêu Hành trống rỗng, ánh mắt bắt gặp một vạt áo đỏ, như túm cọc cứu mạng, kéo Phó Tri Ngu lên .
"Công chúa, hãy cầu xin Hoàng thượng, phụ luôn trung thành với Hoàng thượng, thể tham gia chuyện ?!"
Hắn nắm chặt cánh tay Phó Tri Ngu, khiến nàng đau đến nhíu mày.
Trương Thế Hành định tiến lên, nhớ đến lời dặn của Phó Toại Chi, dừng tay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-52.html.]
"Ngươi hãy bỏ kiếm xuống ." Phó Tri Ngu an ủi, "Để chuyện với Trương đại nhân."
Diêu Hành hoảng hốt đầu , cô nương mặt tóc mây cài hoa, mắt hạnh long lanh, trong mắt là vẻ lo lắng cho . Hắn từ từ buông tay, bàn tay chạm một vật cứng lạnh lẽo, là chiếc vòng tay bằng vàng ròng của Phó Tri Ngu.
Như gợi ý, Diêu Hành mới bình tĩnh , đột nhiên nắm chặt chuôi kiếm vung lên, chằm chằm Phó Tri Ngu, từng chữ từng chữ : "Không ! Công chúa hãy cùng cung cầu kiến Hoàng thượng, hỏi rõ ràng chuyện!"
Hắn hại công chúa, Trương Thế Hành chút do dự tay.
Diêu Hành thậm chí còn kịp rõ động tác của , cánh tay truyền đến cơn đau dữ dội, thanh kiếm "cạch" một tiếng rơi xuống đất.
Hà Nguyệt xông lên, kéo Phó Tri Ngu khỏi , các thị vệ cũng vây quanh , như bức tường đồng vách sắt, thể vượt qua.
Đột nhiên một cơn buồn ngủ ập đến, đầu óc Phó Tri Ngu dần dần trở nên mơ hồ, mắt tối sầm .
Nàng cố gắng chớp mắt mấy cái, cũng thể rõ hơn.
Các vị khách giải tán từ lâu, Diêu phủ còn náo nhiệt, trong nháy mắt chỉ còn những gia nhân hoang mang.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Xung quanh phủ dọn sạch, chỉ còn một chiếc xe ngựa đậu lẻ loi cửa.
Trương Thế Hành bế một từ cửa lớn Diêu phủ, đánh xe nhảy xuống, ánh trăng, Trương Thế Hành thấy mặt .
"Còn để Phương công công đích chạy một chuyến."
Phương Thuỵ để ý đến giọng điệu mỉa mai của , chỉ quan tâm đến tiểu cô nương trong lòng .
Phó Tri Ngu bọc trong áo choàng, ngủ yên tĩnh, hô hấp đều đều.
Phương Thuỵ lúc mới yên tâm, đặt tiểu công chúa trong xe ngựa, chỉ Diêu phủ: "Ý của Hoàng thượng là, tạm giam chờ xét xử."
Trương Thế Hành gật đầu.
Phương Thuỵ phía , do dự một chút, vẫn hỏi câu hỏi suy nghĩ suốt dọc đường: "Ngươi điều tra Diêu thượng thư liên quan đến chuyện đó như thế nào?"
Trương Thế Hành liếc một cái, trả lời, chỉ bóng gió: "Nội vệ cách của nội vệ, thể với bên ngoài, nhưng hữu dụng là ."
…
Trong điện đốt lò sưởi, Phó Tri Ngu dần dần tỉnh , cổ họng khô khốc.
Nằm lớp chăn mềm mại, nhưng thấy hoa văn xa lạ. Phó Tri Ngu ấn ấn mi tâm, nhớ xem ngủ quên từ lúc nào, đưa đến nơi xa lạ từ bao giờ.
Thế nhưng nàng ngoại trừ những chuyện ở Diêu phủ, thì nhớ gì về quá trình ở giữa.