... Diêu phủ?!
Phó Tri Ngu cúi đầu xuống, vẫn mặc hỷ phục màu đỏ, nhưng đồ vật xung quanh đều là đồ ngự dụng.
Trong đầu đau như kim châm, nàng nhịn hít sâu một .
"Tỉnh ?"
Nghe thấy tiếng , Phó Tri Ngu sợ hãi dám lên tiếng.
Màn che đột ngột vén lên, những hạt châu và đá quý phát tiếng leng keng, Phó Tri Ngu kịp suy nghĩ, rút cây trâm tóc định ném về phía tới.
Cổ tay nắm chặt, đó là một tiếng thở dài khe khẽ: "Ngốc như , ngay cả giọng của cũng nhận ?"
Nàng đó là giọng của Phó Toại Chi, từ từ thả lỏng.
Phó Toại Chi rút cây trâm trong tay Phó Tri Ngu , tiện tay ném lên bàn.
Trong điện trải thảm dày, bước một tiếng động.
Phó Toại Chi nheo mắt, chỉ cảm thấy bộ hỷ phục Phó Tri Ngu đặc biệt chói mắt.
Phó Tri Ngu lúc mới ngẩng mặt lên, tóc tai rối bời, vài lọn tóc đen buông xuống bên má.
Lớp trang điểm mà các nữ quan trang điểm cho nàng hôn lễ tẩy sạch, đôi mắt long lanh nước, mặt là vẻ hoang mang và kinh ngạc.
Dù thế nào, cũng là một dáng vẻ đáng thương.
Phó Toại Chi cúi xuống, vuốt những sợi tóc dính má nàng, đáy mắt như một đám mực đậm tan, khóe môi vẫn còn ý : "A Ngu?"
Phó Tri Ngu hoảng hốt, theo bản năng nắm lấy tay áo : "Muội... đang ở..."
Cổ họng khàn đặc nên lời, chén chạm môi, Phó Tri Ngu mơ mơ màng màng uống nước theo tay , thấy Phó Toại Chi trả lời nàng: "Tẩm cung của ."
Vẻ mặt trêu chọc, xem phản ứng của nàng.
Quả nhiên, tiểu cô nương xong mặt đỏ bừng, che miệng ho khan.
Đợi nàng lấy thở, cũng từ từ sắp xếp suy nghĩ.
"Hoàng , Diêu Hành thế nào ? Ta Trương đại nhân , nhưng Diêu Hành ..."
Phó Toại Chi ấn lên môi nàng, đầu ngón tay dính chút son môi nhạt màu.
Hắn chậm rãi rút tay áo Phó Tri Ngu nắm chặt, dậy, cúi xuống nàng, môi mỏng lạnh lùng thốt mấy chữ: "Ai là hoàng của nàng?"
(Đoạn Tác giả để thêm mấy dòng ghi chú là:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hoang-yen-trong-cung-cam-ten-goc-chiet-kieu/chuong-53.html.]
Trước đó Phó Toại Chi: Muội là của .
Bây giờ Phó Toại Chi: Ai là hoàng của nàng?
Lời nam nhân, quỷ lừa gạt (chỉ trỏ)
Chương lì xì nhỏ, cảm ơn các bảo bối ủng hộ!
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Kết thúc lời tác giả)
Không khí đặc quánh, ngột ngạt. Phó Tri Ngu ngây một lúc, cuối cùng mới nhận nguy hiểm đang đến gần.
Nàng từ sáng ăn gì, uống thêm chén rượu bỏ thuốc, quả thật là “lửa cháy đổ thêm dầu”. Chưa kịp chạm đất, thể mềm nhũn ngã xuống.
Trâm cài tóc rơi , mái tóc đen như mực xõa tung, phủ xuống bờ vai nhỏ nhắn đang khẽ run rẩy, càng tôn lên làn da trắng như tuyết.
Ngay đó, Phó Toại Chi nắm lấy cổ chân nàng, bàn tay ấm áp bao bọc lấy bàn chân trần nhỏ nhắn, nhặt chiếc giày lụa lên xỏ chân nàng. Hắn định nắm lấy cổ chân còn , Phó Tri Ngu vội lùi , cơ thể phản ứng chậm chạp, vẫn Phó Toại Chi bắt , kéo về phía .
Dây áo buộc hờ hững bung , lộ một mảng da thịt trắng nõn. Khuỷu tay nàng cọ xát lớp thêu dày đặc tấm chăn gấm, tạo nên cảm giác đau rát.
“Muội... tự ...” Phó Tri Ngu khẽ .
Phó Toại Chi ý định buông tay. Bàn chân nhỏ nhắn của nữ tử rơi lòng bàn tay , nhẹ nhàng vuốt ve, khiến Phó Tri Ngu hổ giấu mặt .
Nàng đưa tay đẩy Phó Toại Chi , ánh mắt như nai con hoảng sợ, đen láy và ươn ướt.
Cơn đau đột ngột khiến Phó Tri Ngu kêu lên một tiếng. Cổ chân giữ chặt, nàng sức vùng vẫy, khiến vết thương tay nứt , m.á.u thấm từng chút, dính lên làn da trắng mịn, như cánh hoa rơi rụng nền tuyết trắng.
Giọng Phó Toại Chi nhẹ nhàng, nhưng khiến nàng lạnh toát sống lưng: “A Ngu định ?”
Cứ tiếp tục như , Phó Tri Ngu cảm thấy sẽ bóp gãy cổ chân . Nàng lộ vẻ cầu xin: “Muội cả, đau quá...”
Sắc mặt nàng trắng bệch, giọng run rẩy, là do sợ hãi do đau đớn.
Phó Toại Chi buông lỏng tay, cẩn thận đánh giá nàng.
Hắn cũng ngờ bản sẽ loại chuyện .
Phó Tri Ngu giống như rượu trái cây, lúc đầu uống thanh mát ngọt ngào, nhưng hậu vị mạnh, khiến nhịn mà uống hết ly đến ly khác, cho đến khi dây đàn đứt, lý trí mất kiểm soát.
Cảm giác ấm nóng ẩm ướt lan dần da thịt vùng đùi non, Phó Tri Ngu nhận định gì, liều mạng đẩy Phó Toại Chi .
Sức lực yếu ớt đó đối với Phó Toại Chi chẳng khác nào lấy trứng chọi đá, dễ dàng chế ngự hai cánh tay trắng nõn, đặt lên đỉnh đầu nàng.
Phó Tri Ngu hoảng sợ: “Ta xuất giá , thể... ưm!”
Lời còn chặn giữa răng môi. Đầu lưỡi nàng nếm vị m.á.u nhàn nhạt. Nàng chỉ thể tranh thủ từng chút khí ít ỏi trong nụ hôn , những giọt nước mắt lớn lăn dài từ khóe mắt, rơi xuống mái tóc đen nhánh.
Thân hình nữ tử thon thả, cân đối, tỏa mùi hương thoang thoảng, quyến rũ hơn tưởng tượng nhiều.