Vì bệnh của , họ   vất vả, cuối cùng quyết định định cư ở Bắc Kinh.
Định cư ở Bắc Kinh   là chuyện dễ dàng, may mắn là dì  cũng ở Bắc Kinh, hình như còn mở một nhà hàng, chúng  tạm thời ở nhờ nhà dì.
Dì  hoan nghênh chúng ,  khi  tình hình của , dì cũng khuyên  nên học  một năm, nhất định  thi đại học.
  theo lời dì, học  một năm.
Mặc dù lớp học mới   Nhan Đình,   Trịnh Vọng, cũng   Kỷ Trầm.
Ngày nhận  giấy báo trúng tuyển Đại học Bắc Kinh,   chút bối rối,   ôm     , trong đầu   chỉ  một suy nghĩ.
Kỷ Trầm thì ? Kỷ Trầm  thi đậu Đại học Bắc Kinh ?
Sau hai năm,  vẫn   can đảm gọi điện cho Kỷ Trầm,  gọi cho Nhan Đình.
Sau khi kể cho cô   tình hình của ,  cảm giác cô  sắp lên cơn đau tim.
“Tao  tuyệt giao với mày! Tuyệt giao!!! Chuyện lớn như  mà mày   với tao?? Đổi  điện thoại,  trả lời WeChat?? Mày ít nhất cũng  gửi cho tao một lá thư chứ!! Mày   hai năm nay tao  hỏi bao nhiêu  về mày ?!! Nếu   hôm nay vì Kỷ Trầm, mày  xem! Mày định lúc nào mới gọi điện cho tao!!! Bức xúc c.h.ế.t mất, thật sự bức xúc c.h.ế.t mất! Đường Khả mày đúng là bạn  của tao! Đừng để tao gặp mày? Nếu  tao sẽ đánh cho m.ô.n.g mày nở hoa!”
Sau khi  cô  trút giận xong,  kiên nhẫn dỗ dành một hồi, Nhan Đình mới bực bội : “Không chỉ  tao, Kỷ Trầm cũng như phát điên, cứ gọi điện thoại cho tao hỏi mày ở , lúc đó trông   tiều tụy lắm, haiz, Khả Khả, tao thấy Kỷ Trầm  vẻ thích mày đấy.”
Trong lòng  chua xót vô cùng: “Vậy,    thi đậu Đại học Bắc Kinh ?”
“Kỷ thần mà  thi đậu Đại học Bắc Kinh  ??”
Vậy là đậu .
Ngày đầu tiên đến Đại học Bắc Kinh nhập học,  liền chạy thẳng đến ký túc xá nam, định mai phục   ở  lầu, nhưng đợi mấy ngày cũng  thấy  .
Chẳng lẽ    ở ký túc xá?
Đang lúc   xổm đến tê chân, một nam sinh  tới hỏi : “Bạn học, bạn  việc gì ?”
Kỷ Trầm ở  cũng nổi bật như , ở đây cũng thế  ?
“Tớ… tìm Kỷ Trầm.”
Nam sinh hiểu ý  : “Lại thêm một  tìm Kỷ Trầm, Kỷ Trầm  ở ký túc xá,   ở bên ngoài, haiz, mấy bạn nữ các   ngày nào cũng  nhiều  tìm   ,   ai tìm  nhỉ?”
 nắm lấy cổ tay  ,  chút sốt ruột: “Cậu  ở ?”
Nam sinh  , đưa cho  một địa chỉ: “Người bình thường   cho , thấy bạn  xổm mấy ngày  nên  mới  cho bạn đấy.”
 còn  kịp  cảm ơn  chạy vội .
Địa chỉ là một căn hộ studio,   theo tìm đến.
Đứng  cửa,  tự nhủ đừng căng thẳng, hít thở sâu vài  mới lấy hết can đảm bấm chuông cửa.
Chờ vài phút mà vẫn  thấy ai mở cửa,  đang định ấn chuông tiếp thì  lưng bỗng vang lên một giọng  lạnh lùng mà quen thuộc.
“Cậu tìm ai?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hoc-ba-lanh-lung-thi-ra-cung-thich-toi/p13.html.]
 là, vẫn lạnh lùng như ngày nào.
 mỉm      , khóe môi cong lên.
“Lâu   gặp, Kỷ Trầm.”
Ban đầu, Kỷ Trầm  nhíu mày, nhưng khi  thấy , ánh mắt   lộ rõ vẻ khó tin, một lúc , ánh mắt sáng lên,  đột nhiên lao tới ôm chầm lấy .
 ôm chặt eo thon gọn của  .
Là vòng tay ấm áp , là   quen thuộc .
“Sao…   một lời  bỏ  như …” Giọng   khàn khàn hỏi , chất chứa đầy sự tủi ,  cố kìm nén nước mắt sắp rơi nơi khóe mi, mỉm .
“Sẽ     nữa, Kỷ Trầm, tớ  trở  .”
Nghe ,   buông  , nhẹ nhàng áp trán   trán , dịu dàng hôn lên tóc .
[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, mọi người thấy hay thì đánh giá page fb Chanh 5 sao và đừng quên follow truyện, để lại comment cho Chanh biết nhé, iu mọi người.]
“Khả Khả, tớ nhớ  lắm.” Giọng  trầm thấp, đầy quyến rũ.
 nhón chân, vòng tay qua cổ  , khóe môi cong lên: “Tớ cũng .”
“Haizz, ôn thi  một năm cuối cùng cũng đỗ Bắc Đại, nhưng    ở ký túc xá, đau đầu quá.”
“Cậu lo tiền nước điện, tớ lo tiền nhà, vụ  lời đấy chứ?”
“Mới đến Bắc Kinh,  quen  ai,  chẳng  tiền,    bây giờ?”
“Tớ , tớ nuôi .”
“Nghe cũng  đấy, nhưng mà…”
Kỷ Trầm vòng tay ôm eo , nâng  lên, nhẹ nhàng đặt  dựa  cửa.
“Chuyện gì tớ cũng  thể giải quyết cho ,  chỉ cần đồng ý với tớ một chuyện.”
“Cậu  .”
Ánh mắt   chợt tối sầm : “Đừng rời xa tớ nữa, cho dù   , cũng   với tớ một tiếng.”
Tim  như  ai đó hung hăng đ.â.m ,  đau lòng ôm lấy đầu  .
“Tớ sẽ  rời xa  nữa.”
Tớ sẽ luôn ở bên , cho đến khi   cần tớ nữa.
Tớ  là sẽ .
Tớ  là luôn luôn.
 
(Hết)