HÔM NAY CÓ TUYẾT - Chương 7

Cập nhật lúc: 2025-12-20 13:21:40
Lượt xem: 4,959

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Ta đưa về nhà họ Bùi để chờ xuất giá.

 

Chuyện , đúng là nực .

 

Tổ mẫu của Tạ Tự bệnh nặng, t.h.u.ố.c thang vô hiệu, nhà họ Tạ cùng đường mới mời một vị thuật sĩ tới xem.

 

Thuật sĩ bấm tay tính toán, bảo rằng — nhà họ Tạ “xung hỉ” thì mới cơ may chuyển vận.

 

Mà trong nhà, thành , đang tuổi hợp hôn, chỉ còn một Tạ Tự.

 

Hắn mãi chịu cưới vợ, vì ở nơi phong trần trác táng quá lâu, dây dưa ít nợ đào hoa, vốn ràng buộc bởi hôn sự.

 

Ta còn nhớ rõ, trời sinh phản nghịch, ngờ chấp nhận sắp đặt của gia tộc.

 

Chỉ một điều kiện.

 

Thê t.ử do tự chọn.

 

chọn .

 

Bùi phủ thấp kém hơn nhà họ Tạ, phụ dĩ nhiên vui vẻ đáp ứng.

 

Đích mẫu rõ kế hoạch của đích tỷ, nhưng cũng tiện can dự, chỉ đành an ủi nàng, sẽ chọn một khác đưa tới hầu hạ .

 

Hôn kỳ gấp gáp, định luôn trong vòng một tháng.

 

Gả hào môn cũng cái lợi.

 

Ví như, của hồi môn ban đầu mà nhà họ Bùi chuẩn cho ít ỏi chẳng đáng , giờ tăng lên bằng nửa phần hồi môn lúc đích tỷ xuất giá.

 

Lại ví như, tiểu nương vốn lạnh nhạt, giờ đây t.h.u.ố.c thang tẩm bổ đưa viện bà liên tục như nước chảy.

 

Thử hỷ phục, thêu khăn voan, học quy củ — chuyện cần hôn lễ quá nhiều, khiến bận rộn đến choáng váng.

 

Mỗi đêm một giường, hễ nhắm mắt , trong đầu hiện tấm đệm mềm mại trong Hầu phủ.

 

Giang Úc Tạ cúi , từng nụ hôn rơi xuống tứ chi , giọng khàn khàn thì thầm từng tiếng “Khanh Khanh” văng vẳng bên tai.

🍒Chào mừng các bác đến với những bộ truyện hay của nhà Diệp Gia Gia ạ 🥰
🍒Nếu được, các bác cho Gia xin vài dòng review truyện khi đọc xong nhé, nhận xét của các bác là động lực để Gia cố gắng hơn, chau chuốt hơn trong lúc edit truyện ạ😍
🍒Follow page Diệp Gia Gia trên Facebook để theo dõi thông tin cập nhật truyện mới nhé ạ💋
🍒CẢM ƠN CÁC BÁC RẤT NHIỀU VÌ ĐÃ LUÔN YÊU THƯƠNG VÀ ỦNG HỘ GIA Ạ 🫶🏻

 

Ta mở mắt, lắc đầu, cố xua khỏi đầu .

 

Một hòn đá nhỏ ném trúng cửa sổ phòng , khoác áo dậy, thò đầu ngoài.

 

Chỗ ở là khu phòng lụp xụp nhất Hầu phủ, sát cạnh tường.

 

Giờ đây, Tạ Tự đang bức tường , vận y phục đỏ phất phới trong gió, hào hứng vẫy tay về phía .

 

“Kiến Khanh, thành thể gặp mặt, nhưng nhớ đến ngủ , đành lén đến một cái.”

 

“Nhìn xong , ngủ .”

 

Thiếu niên ngẩng cằm, dáng vẻ phong lưu tự tại, áo đỏ tung bay đầy khí chất hào hoa.

 

Ta mỉm với , khép cửa phòng, về giường xuống.

 

 

Hôn lễ của vô cùng náo nhiệt, tiếng trống nhạc, tiếng chúc mừng, tiếng pháo nổ vang dội dứt.

 

Giữa muôn âm thanh , bất ngờ xen lẫn một tiếng ngựa hí vang vọng.

 

Ta đội khăn voan, trong kiệu hoa, chẳng thể thấy cảnh vật bên ngoài.

 

Chỉ loáng thoáng thì thầm:

 

“Giang Hầu gia tuần phương Nam về kinh sớm .”

 

“Hầu gia công vụ bận rộn mà vẫn cố về tham dự hôn lễ nhà họ Bùi — xem coi trọng nhà .”

 

“Có thể thấy, tình cảm phu thê giữa Hầu gia và phu nhân thật sâu đậm.”

 

Thì , Giang Úc Tạ trở về.

 

Ta bỗng dưng nghĩ — tới gặp mặt, nên gọi là gì?

 

Vẫn tiếp tục gọi là tỷ phu?

 

Hay học theo cách gọi của Tạ Tự — gọi là biểu thúc?

 

Tiếng vó ngựa từ xa vang lên, nhưng muộn.

 

Kiệu hoa rước cửa lớn nhà họ Tạ.

 

Dưới sự dìu dắt của bà mối, bước qua lò than, dẫm lên bao gạo, tiến chính sảnh lễ bái đường.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hom-nay-co-tuyet/chuong-7.html.]

Ngay khoảnh khắc phu thê giao bái, Giang Úc Tạ cũng bước đại đường.

 

Chỉ chủ lễ cao giọng xướng:

 

“Lễ thành!”

 

Thế là, giữa tiếng reo hò náo nhiệt, đưa động phòng.

 

Khăn hỷ che mắt, thấy gương mặt Giang Úc Tạ.

 

lướt qua .

 

Bởi hôm nay mang đôi ủng vải đen.

 

Trên mu giày thêu một đóa mai năm cánh nhỏ.

 

Đó là hôm nọ thấy đường chỉ sứt , lén giúp khâu .

 

Bên ngoài huyên náo ồn ào, trong tân phòng yên tĩnh lạ thường.

 

Ta giường, lặng lẽ chờ Tạ Tự đến vén khăn hỷ.

 

Chỉ là nhà họ Tạ việc chu .

 

Qua chừng một canh giờ, bỗng nhầm tân phòng, liền để nha dắt sang một gian phòng khác.

 

Ta mơ hồ cảm thấy giường thứ gì đó đang động đậy.

 

khăn hỷ che kín, cúi xuống xem .

 

Nha đặt chén rượu hợp cẩn xuống, mấy câu cát tường rời .

 

Dưới giường vang lên từng tiếng sột soạt dứt.

 

Có lẽ là chuột, hoặc thứ gì khác chui .

 

Ta còn đang miên man suy nghĩ, thì cửa phòng rốt cuộc cũng đẩy .

 

Giờ phút , bước — ngoài Tạ Tự , thể là ai khác.

 

Hắn cách mấy bước, cúi cầm lấy cây ngọc như ý.

 

Ngọc như ý nâng lên một góc khăn hỷ, ngẩng đầu, dịu giọng gọi một tiếng:

 

“Phu quân.”

 

Trong dự liệu của , thứ thấy — là Tạ Tự trong bộ hỉ phục đỏ rực.

 

Thế nhưng nào ngờ, ánh mắt chạm — Lại là gương mặt của Giang Úc Tạ, nửa nửa .

 

Nến hỷ cháy rực nổ lách tách, sợi dây căng trong đầu bỗng chốc đứt phựt.

 

Ta tưởng hoa mắt.

 

Chớp mắt mấy , Giang Úc Tạ vẫn mặt .

 

Hắn cầm chén rượu hợp cẩn, đưa một chén về phía , vẻ cùng giao bôi.

 

Thấy yên hồi lâu động đậy, hạ giọng thúc giục:

 

“Khanh Khanh.”

 

Chén rượu kề đến môi, chịu mở miệng, rượu liền tràn , chảy dọc theo cổ xuống.

 

Hắn cúi đầu uống cạn chén rượu trong tay , bất ngờ tiến lên, trực tiếp l.i.ế.m sạch rượu vương .

 

Không từng những tiếp xúc mật hơn thế.

 

khi đó đóng giả đích tỷ.

 

Huống hồ hôm nay là ngày đại hôn của thể lớn gan đến mức ?

 

“Khanh Khanh, khi rời , nàng rõ ràng hứa chờ trở về.”

 

“Vậy mà , nàng xuất giá ?”

 

Ta từng hứa với khi nào chứ?

 

Ta thậm chí còn từng dùng phận thật của với mấy câu.

 

Nghĩ đến đây, cứng đờ:

 

“Huynh… ? Biết từ khi nào?”

 

 

Loading...