Hôm Nay Lại Lại Lại Không Có Ly Hôn - Chương 1: Bản thỏa thuận ly hôn
Cập nhật lúc: 2025-12-09 08:59:15
Lượt xem: 22
"Cộc cộc cộc!"
"Cộc cộc cộc!"
Thẩm Huyên đ.á.n.h thức bởi một chuỗi tiếng đập cửa. Cô nheo mắt những tia nắng chói chang hắt qua cửa sổ, đột nhiên bật dậy như lò xo: "C.h.ế.t , muộn!"
cô khựng .
Cảm giác gì đó đúng, cô từ từ cúi đầu xuống. Khi ánh mắt chạm một "kích cỡ" thuộc về , cô nhịn mà đưa tay chạm thử. Trời đất ơi, n.g.ự.c biến thành to thế ?!
Cô quanh một vòng. Đây là một căn phòng theo phong cách châu Âu cực kỳ sang trọng, chiếc giường phía cũng êm ái đến lạ kỳ. Ở ngay trung tâm thành phố sầm uất thế mà căn phòng rộng thế , chắc chắn giá hàng trăm triệu tệ.
Cô nín thở, ngây đó với vẻ mặt ngơ ngác, hiểu chuyện gì đang xảy . lúc , tiếng đập cửa vang lên.
"Thưa phu nhân, trợ lý Chung đợi cô lâu ."
Thẩm Huyên ngẩn , vội quàng đại chiếc áo khoác mới mở cửa. Trời mới tại cô mặc một chiếc váy hai dây đen trễ n.g.ự.c ngủ cơ chứ!
Cửa mở, bên ngoài là một phụ nữ tầm ba bốn mươi tuổi trông khá quen mặt, chắc là gọi cô. Phía bà là một nam thanh niên mặc âu phục đen lịch lãm, tay cầm một tập hồ sơ.
Thấy cô ngoài, đưa tập hồ sơ tới, thong thả : "Đây là ý của Mục tổng, mong cô cân nhắc kỹ. Nếu yêu cầu gì cứ liên hệ trực tiếp với , miễn là quá đáng là ."
Thẩm Huyên liếc , đập mắt là năm chữ to tướng: "Bản thỏa thuận ly hôn". Chưa kịp lên tiếng, đầu cô bỗng đau nhói như kim châm. Cô chỉ kịp cầm lấy tập hồ sơ ôm đầu lùi : " sẽ xem xét."
Nói xong, cô "rầm" một cái đóng cửa , bỏ mặc trợ lý sững bên ngoài. Anh thầm nghĩ: vị phu nhân định giở trò gì mới đây?
Quay phòng, Thẩm Huyên bẹp xuống giường. Phải hồi lâu , cơn đau đầu mới dịu bớt, nhưng cô vẫn im như sét đánh.
Cuối cùng, cô bật dậy, đến bàn trang điểm. Trên bàn là một loạt mỹ phẩm hàng hiệu mà mỗi món đều bằng cả tháng lương đây của cô. Trong gương phản chiếu khuôn mặt một cô gái đang ngây dại. Cô khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn, làn da trắng sứ tỳ vết, ngũ quan thanh tú đầy vẻ thuần khiết, nhưng còn cái vòng một ...
Nhìn phụ nữ lạ lẫm trong gương, Thẩm Huyên nín thở, mãi thể bình tĩnh nổi. Cô từng nghĩ chỉ thức đêm bản thiết kế mà thể xuyên cơ thể khác!
Cái thể rõ ràng là của một tiểu thư giàu , trúng độc đắc kiểu chắc chắn là sướng . Dù ở thế giới cũ bố cô ly hôn và chẳng màng đến cô. vấn đề là, thể giàu bình thường, mà là nữ phụ độc ác trong một cuốn tiểu thuyết ngôn tình tổng tài cẩu huyết!
Quyển sách cô từng vài năm vì tò mò. Nữ chính là kiểu Lọ Lem điển hình, nhân viên bình thường trong một tập đoàn lớn, nhưng hào quang "vạn mê". Còn nam chính chính là tổng tài của tập đoàn đa quốc gia đó. Sau một va chạm "tình cờ", bắt đầu để mắt đến cô gái "thanh thuần thoát tục" .
Sau đó là chuỗi ngược luyến tàn tâm kết thúc hạnh phúc. Còn Thẩm Huyên hiện tại, chính là cô nữ phụ tàn ác, ngốc nghếch vật lót đường.
Nữ phụ xuất hào môn, vốn là "thanh mai trúc mã" với nam chính (theo cách cô tự tưởng tượng). Vì si mê , cô ép ông nội dùng thế lực cứu giúp công ty nam chính lúc gặp khó khăn để đổi lấy một cuộc hôn nhân thương mại. Nam chính về nước, dù phản đối nhưng cũng chẳng mặn mà gì. Đêm tân hôn, nữ phụ dùng thủ đoạn quyến rũ chán ghét.
Sau đó cô cam lòng, liên tục bám lấy khiến nổi một lời. Đến khi phát hiện yêu nữ chính, cô điên cuồng tạt axit, b·ắt c·óc... cuối cùng bại danh liệt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hom-nay-lai-lai-lai-khong-co-ly-hon/chuong-1-ban-thoa-thuan-ly-hon.html.]
Theo tiến triển hiện tại, nam chính chắc gặp nữ chính. tối qua, nữ phụ dại dột định hạ t.h.u.ố.c nam chính nhưng thất bại và phát hiện. Đó là lý do trợ lý Chung gửi đơn ly hôn đến – nam chính hiện tại mặt cô nữa.
Thẩm Huyên nhanh chóng kiểm tra dư trong thẻ của nguyên chủ, nụ môi dần cứng . Ông nội mỗi tháng cho cô 5 triệu tệ, nhưng cô tiêu pha vô độ hàng hiệu để khoe mẽ mạng, giờ trong thẻ chỉ còn đúng 500 nghìn tệ. Tháng cô tiêu hết sạch 6 triệu tệ !
Thẩm Huyên hít sâu một . Giàu thì giàu thật, nhưng mạng mới hưởng .
Ly hôn chắc chắn là ly, cô xen chuyện tình ngược tâm của nam nữ chính gì. thể tay trắng , danh tiếng "một đời chồng" khó thế , ít cũng lấy chút phí bồi thường chứ. Dù nhà cô cũng từng giúp cơ mà.
Cô thu dọn bản thỏa thuận ly hôn, chiếc váy hai dây bằng bộ đồ kín đáo xuống ăn sáng. Nhìn căn biệt thự xa hoa, lòng cô khấp khởi. Làm giàu đúng là sướng thật! Nam chính dù trai thật đấy nhưng ăn ? Để dành cho nữ chính thôi, với cô là độc d.ư.ợ.c thì .
"Thưa phu nhân, thật lòng, phu nhân đừng nóng vội quá. Có câu d.ụ.c tốc bất đạt." Vương a di dọn bữa sáng thở dài khuyên nhủ. Bà nghĩ phu nhân đang dùng sai cách để lôi kéo sự chú ý.
Thẩm Huyên uống một ngụm sữa, bình thản gật đầu: "Cảm ơn Vương a di, hiểu ."
Vương a di sững , nhưng bà tin. Đã cố chấp lâu như , thể đổi là đổi ngay .
Ăn xong, Thẩm Huyên về phòng kiểm kê tài sản. Tiền mặt còn bao nhiêu, là hàng hiệu. Cô dọn dẹp đống quần áo gợi cảm tủ, hàng dài giày cao gót mà đau đầu.
Đến tối, khi Vương a di gọi xuống cơm, cô mới bước ngoài. Vừa đến cầu thang, cô chợt nhận : nam chính về!
Trợ lý Chung cũng ở đó, đang báo cáo công việc. Trên bàn bày biện thịnh soạn, một đàn ông mặc sơ mi trắng đang đó. Ngũ quan sắc sảo, lạnh lùng, cúc áo n.g.ự.c mở hờ, toát lên vẻ gợi cảm nhưng đầy cấm dục. Khí trường quá mạnh khiến Thẩm Huyên thoáng vội thu hồi tầm mắt.
là trai thật, nhưng thôi, nhường cho nữ chính hết.
"Khụ khụ—"
Cô ho nhẹ một tiếng, cầm bản thỏa thuận ly hôn thong thả tới.
Người đàn ông ngẩng đầu, gương mặt vẫn lạnh lùng thanh lãnh. Trợ lý Chung thì kinh ngạc phụ nữ mặc áo ngắn tay màu hồng nhạt mắt, thầm nghĩ phu nhân hôm nay lạ quá, đơn ly hôn kích động ?
"Bộp" một cái, cô đặt bản thỏa thuận lên bàn, thẳng đàn ông : "Muốn ly hôn cũng . Năm căn biệt thự ở trung tâm thành phố, một trăm triệu tiền mặt. Khi nào tiền tài khoản, sẽ ký tên."
Trợ lý Chung: "..."
Thấy hai im lặng, Thẩm Huyên nghĩ giá cao, ngờ nam chính đại gia trong truyền thuyết bủn xỉn thế. "Thôi , biệt thự cần nữa. Chốt một giá, một trăm triệu tiền mặt, chứ?!" Cô vẻ mặt đầy vẻ "nhượng bộ".
Không gian vẫn im lặng như tờ. Người đàn ông vẫn ngẩng đầu, chỉ chằm chằm tờ giấy bàn.
Thẩm Huyên nhíu mày, đập bàn cái "bộp": "60 triệu! Không thể thấp hơn nữa!"