Hôm Nay Lại Lại Lại Không Có Ly Hôn - Chương 11: Tôi không có bệnh
Cập nhật lúc: 2025-12-09 08:59:25
Lượt xem: 18
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Mục tổng, điện thoại của chủ tịch ạ."
lúc , trợ lý Chung khom bước tới. Thẩm Huyên định thêm gì đó thì thấy bên cạnh dậy rời . Cô dám lớn tiếng gọi , chỉ trơ mắt bóng dáng dần khuất xa.
Trên sân khấu chuyển sang một tiết mục múa. Cô một chán nản chơi điện thoại. Nam chính vẫn cô về , chẳng lẽ đây chờ đến khi buổi lễ kết thúc thật ?
Chợt thấy bóng quen, cô vội vẫy tay gọi thư ký Lý. Cô đang trao đổi với nhân viên công tác, thấy Thẩm Huyên gọi liền lập tức bước tới, khách sáo hỏi: "Nếu phu nhân thấy lạnh, thể bảo điều chỉnh nhiệt độ cao lên một chút ạ."
"Không chuyện đó." Thẩm Huyên hạ giọng, : " chỉ hỏi là khi buổi lễ kết thúc thì còn việc gì nữa ?"
Là việc chuyên nghiệp, thư ký Lý lập tức hiểu ý cô. Cô đám đông nghịt phía nhỏ: "Buổi lễ đến 10 giờ rưỡi mới xong, phu nhân nhất thiết xem đến cuối . Mà thấy Thẩm lão cũng đến , phu nhân qua thăm ông ?"
Nghe , ánh mắt Thẩm Huyên đổi. , hai nhà là thông gia, là đối tác lâu năm, ông nội cô đến đây là chuyện bình thường, nhưng ông tìm cô nhỉ?
"Thẩm lão đang trò chuyện cùng mấy bạn ở phòng 503, lát nữa Mục tổng chắc cũng sẽ qua đó ạ." Thư ký Lý thêm.
Nghe , Thẩm Huyên gật đầu cảm ơn. Cô nghĩ thầm đây là cơ hội , lát nữa nam chính sẽ chuyện ly hôn với ông nội luôn. Nói rõ từ bây giờ cũng , đỡ cho cô mở lời.
Nghĩ , cô quanh một vòng quấn lấy chiếc khăn choàng, dậy chậm rãi rời khỏi sảnh tiệc. Ngoài sảnh đều là nhân viên, phóng viên và từ các công ty khác. Khác với nhà họ Thẩm đang ngày càng xuống, nhà họ Mục hiện là ông trùm bất động sản. Thẩm Huyên tự lượng sức , cô chỉ mong khoản phí chia tay kha khá là đủ .
Hành lang khách sạn dài, cô đang mải tìm phòng 503 thì đột nhiên cánh tay tóm chặt. Chưa kịp định thần, cô lôi tuột một căn phòng bên cạnh. Cửa phòng đóng sầm một tiếng, lưng cô dán chặt lên tường.
Hơi cúi cô gái đang lộ rõ vẻ hoảng hốt mặt, Mục Dịch nheo mắt hỏi: "Chị sợ ?"
Trước đây cô từng như , chỉ mỉa mai là "cóc mà đòi ăn thịt thiên nga".
Bốn mắt , Thẩm Huyên bừng tỉnh, giơ tay tặng ngay một cái tát "chát" trời giáng. Cô lạnh lùng : " bảo bao nhiêu là đừng đến phiền nữa, hiểu tiếng ?!"
Dù trong lòng vô cùng sợ hãi nhưng mặt cô vẫn tràn đầy giận dữ, vì đây chính là tính cách của nguyên chủ. Cô phát hiện tên phản diện hình như m.á.u cuồng ngược, mắng c.h.ử.i trăm ngàn mà vẫn si tình như cũ. Cô càng sợ phát hiện là Thẩm Huyên thật.
Căn phòng rộng lớn yên tĩnh lạ thường. Mục Dịch giơ tay chạm bên má tát, khóe môi nhếch lên một nụ nhạt, ánh mắt tham lam quét qua cô: "Mục Đình thích chị, nhưng chị vẫn cứ thích đó thôi? Đã thì tại thích chị?"
Lưng dán chặt tường còn đường lui, kẻ cố chấp điên cuồng mắt, Thẩm Huyên sợ sẽ chuyện gì bồng bột, cô đành tiếp tục giữ vẻ lạnh lùng: "Vì thế quyết định ly hôn. dù , cũng sẽ bao giờ thích !"
"Chị ly hôn?" Sắc mặt Mục Dịch biến đổi.
Thẩm Huyên lạnh, thẳng mắt : "Đó là việc của . Anh tại thích ?"
Cô tiến lên một bước, môi đỏ khẽ mở: "Bởi vì ghét nhất là hạng bám dai như đỉa."
Dứt lời, cô trực tiếp vặn nắm cửa kéo . Dù vẻ mặt vẫn bình tĩnh lạnh nhạt nhưng trong lòng cô đang hoảng loạn vô cùng, chỉ sợ phát điên lên.
Cũng may là cô thuận lợi khỏi phòng, nhưng cái rực lửa phía vẫn khiến cô thấy thoải mái chút nào. Cô cảm thấy cần đến cốt truyện bia đỡ đạn, e là c.h.ế.t sớm tay tên phản diện .
Mãi đến khi bóng dáng thanh mảnh của cô biến mất khỏi tầm mắt, Mục Dịch mới đ.ấ.m mạnh một cú tường, đau đến mức khớp xương trắng bệch.
Hắn từng nghĩ đến việc chúc phúc cho cô, nhưng cô sống hề hạnh phúc. Đã thì tại thể tranh giành lấy cô?!
________________________________________
Tìm mãi mới thấy phòng 503, Thẩm Huyên vẫn còn hết bàng hoàng, cô hít sâu một mới ấn chuông. Lát cửa mở, nhưng mở cửa là Thẩm Tất!
"Không ông nội thương cô nhất ? Sao thế, ông đến mà báo cho cô ?" Thẩm Tất cầm một điếu xì gà, nhếch mép mỉa mai cô.
Thẩm Huyên nhạt, trực tiếp bước trong: "Anh họ hẹp hòi thế học từ ai, đàn ông con trai mà còn thích tính toán chi li hơn cả phụ nữ."
Trong sảnh nhỏ ai, cửa phòng trong đóng kín, chắc chắn ông nội cô đang ở bên trong.
" thèm cãi với cô, dù cái danh thiếu phu nhân nhà họ Mục cô cũng chẳng bao lâu nữa ." Hắn phả một vòng khói, ghé sát tai cô nhướng mày: "Đừng tưởng , Mục Đình bỏ rơi cô đúng ?"
Hắn mới nhận tin hai sắp ly hôn. Không nhà họ Mục chống lưng, chờ ông già c.h.ế.t , xem xử lý cô em họ thế nào!
Thẩm Huyên lộ vẻ gì kinh ngạc, cô nâng túi xách vỗ nhẹ mặt , mỉm : "Không nhọc họ nhọc lòng, cứ lo nuôi sống bản , ngày ngày ngửa tay xin tiền bác cũng chẳng là cách ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hom-nay-lai-lai-lai-khong-co-ly-hon/chuong-11-toi-khong-co-benh.html.]
"Cô—!" Thẩm Tất sầm mặt, gương mặt đang như hoa của cô mà đột ngột giơ cao tay định đánh.
"Khụ khụ!"
Trong phòng bỗng vang lên tiếng ho già nua, hai từ bên trong bước . Mục Đình lướt cảnh tượng đó, ánh mắt thoáng hiện vẻ tối tăm.
Nhìn cảnh tượng bên ngoài, ông cụ Thẩm trong bộ đồ truyền thống đen gõ mạnh gậy xuống sàn, gương mặt đầy nếp nhăn lộ rõ vẻ giận dữ: "Cái thằng nhóc thối tha định gì đấy!"
Không ngờ bên trong đột nhiên , Thẩm Tất hoảng loạn lùi vài bước, gượng: "Cháu chỉ đùa với Huyên Huyên chút thôi, lâu gặp nên cũng thấy nhớ cô ."
Nén cảm giác nôn mửa, Thẩm Huyên lập tức chạy đến bên cạnh ông nội, khoác tay ông bĩu môi mách lẻo: "Ông nội thấy , cháu bảo họ chịu khó học việc ở công ty đừng suốt ngày xin tiền bác, thế mà định đ.á.n.h cháu đấy!"
" chỉ đùa thôi, đ.á.n.h cô lúc nào, đừng hươu vượn!" Thẩm Tất cuống lên, nhưng giọng điệu chút chột .
Ông cụ Thẩm nheo mắt cháu trai, đang định giáo huấn một trận thì bên cạnh bỗng vang lên một giọng nam trầm ấm: "Vậy cần bảo đùa với Thẩm đây một chút ?"
Căn phòng bỗng chốc im phăng phắc. Thẩm Tất biến sắc đàn ông lạnh lùng mà nhịn nuốt nước miếng. Hắn bao giờ nghĩ Mục Đình mặt cho cô em họ . Chẳng bảo sắp ly hôn ?!
"Thằng khốn! Còn mau cút cho !" Ông cụ Thẩm dậm gậy, tiếng động trầm đục vang lên sàn nhà.
Dường như định gì đó nhưng cuối cùng Thẩm Tất chỉ hậm hực lườm Thẩm Huyên rời khỏi phòng.
Thẩm Huyên cũng lén đàn ông bên cạnh, thầm nghĩ chắc thế giới huyền huyễn , nhưng chắc là vì cô vẫn đang mang danh vợ nên mới giúp thôi.
Đã lâu thấy cô cháu gái , cũng thấy cô đến thăm, mắt ông cụ Thẩm đầy vẻ hiền từ. Nhất là khi những lời của Mục Đình, ông càng áy náy. Ông ngờ cháu gái mắc "căn bệnh" đó, chắc chắn là do sống ở nhà họ Mục cảm giác an . ông cũng cảm nhận thái độ của Mục Đình đối với cháu gái hình như chút gì đó khang khác.
Vỗ vỗ tay cô, ông cụ ôn tồn bảo: "Cháu chẳng mấy khi thăm ông, ngày thường một cuộc điện thoại cũng , ông nhớ cháu thế nào ?"
Thẩm Huyên chột , cúi đầu: "Cháu... cháu bận quá ạ."
"Không tiền thì cứ với ông, đừng tự tạo áp lực lớn quá cho . Còn nữa, nhất định khám bác sĩ, chuyện gì vui cứ kể với ông, đừng giữ mãi trong lòng." Ông cụ thở dài, cô đầy thương xót. Đứa cháu gái ngoan ngoãn của ông mắc bệnh cơ chứ.
Thẩm Huyên: "..."
"Mục tổng, đến giờ ngài phát biểu ạ." Trợ lý Chung bước báo.
Thấy , ông cụ Thẩm mới sang Mục Đình: "Các cháu , đây chờ mấy lão Lý một lát, lâu gặp."
"Ông nội, thực cháu bệnh gì cả, cháu khỏe, đều là ông bác sĩ hươu vượn thôi!" Thẩm Huyên vội vàng thanh minh.
Nhìn đồng hồ, Mục Đình khẽ gật đầu với ông cụ: "Hôm khác cháu qua uống rượu với ông."
Nói xong, liếc Thẩm Huyên bước ngoài. Cô còn đang bận giải thích nhưng thấy nhanh quá cũng thêm gì, đành vội vàng chạy theo.
Chỉ còn ông cụ Thẩm thở dài sâu kín. Nếu nhà họ Thẩm một kế thừa như thì công ty lụi bại nhanh đến thế. Chỉ tiếc là thằng nhóc nhà họ Mục thích Huyên Huyên, nếu ...
Phần kết của buổi lễ thường là bài phát biểu của chủ tịch, nhưng ông nội của nam chính sức khỏe thế đến , nên chỉ thể là nam chính mặt. Tuy nhiên, Thẩm Huyên vẫn thấy hậm hực đuổi theo phía .
" nhấn mạnh một nữa, bệnh! Anh thế mà giống tâm thần ?" Cô sang hằn học bên cạnh.
Trợ lý Chung chỉ im lặng cúi đầu, thầm nghĩ phu nhân bệnh tình ngày càng nặng .
Người đàn ông gì, chỉ khẽ nhíu mày bước tiếp.
" sẽ bao giờ khám bác sĩ nữa!"
Thấy phản ứng, Thẩm Huyên quăng một câu bước phắt lên phía . Tiền tuy quan trọng thật nhưng cô cũng giới hạn chứ!
Có lẽ do nhanh quá chú ý phía , đúng lúc tới góc rẽ một xông . Cô sợ hãi lảo đảo lùi mấy bước đôi giày cao gót, may mà cánh tay đột nhiên ai đó tóm lấy mới vững .
" xin , xin !" Cô gái vội vàng cúi đầu xin .
Thẩm Huyên tròn mắt cô gái mặc váy trắng đang lộ vẻ hoảng loạn mặt. Đây... đây chẳng là nữ chính ?!