Hôm Nay Lại Lại Lại Không Có Ly Hôn - Chương 12 + 13 + 14: Ký tên

Cập nhật lúc: 2025-12-09 08:59:26
Lượt xem: 24

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đã đến giờ phát biểu, cô gái hậu đậu mặt, trợ lý Chung nhíu mày: "Nhìn đường chút ."

Cô gái mặc váy trắng mắt vẫn còn đỏ, dường như chịu uất ức gì đó. Ngũ quan thanh tú tuy đến mức kinh diễm nhưng ưa , toát lên một khí chất khó tả. Có lẽ va khác nên lúc mặt cô đầy vẻ hối .

" xin , xin ! cố ý!"

Đến nơi thì ai mà cô dám đắc tội, nghĩ đến đây, gương mặt Tô Họa thoáng hiện vẻ hoảng sợ.

Thẩm Huyên cũng vô cùng kinh ngạc, chẳng lẽ đây là sức mạnh của cốt truyện ?!

Đột nhiên nhớ tới phía , cô chậm rãi đầu , nhưng ngay đó thấy một bóng dáng cao lớn lướt qua , cứ thế thản nhiên bước tiếp mà thèm lấy một cái!

Đi luôn ?!

Thẩm Huyên sững sờ!

"Chị..." Tô Họa bỗng nhận mặt, chỉ thấy mà quen mắt thế.

Định thần , Thẩm Huyên lập tức mỉm với cô: "Thật khéo quá."

Nói , cô cũng vội bước theo Mục Đình, trong lòng đầy kinh hãi. Chắc chắn cô là ngoài nên cảm nhận "thiên lôi câu địa hỏa" giữa nam nữ chính, nhưng... nam chính nhanh quá, bộ định để câu gì ?

Nhìn bóng lưng xinh đó rời , Tô Họa cũng chợt nhớ đó là ai. Không ngờ bất cẩn thế, may mà chấp nhặt. Thực ai giàu cũng vô lý như .

Khi ánh mắt lướt qua bóng lưng cao lớn đĩnh đạc , gương mặt cô thoáng hiện vẻ nghi hoặc. Cô từng thấy sếp khúm núm nhiệt tình với trợ lý Chung như thế, mà đàn ông lạnh lùng khách khí như , chẳng lẽ đó chính là Mục tổng trong truyền thuyết?

Quay sảnh tiệc, MC đang phát biểu sân khấu. Có lẽ thấy Mục tổng tới nên vội vàng kết thúc lời dẫn. Mục Đình thong thả bước lên. Bên đa là lãnh đạo cấp cao của công ty chính và các chi nhánh, ai nấy đều vỗ tay nhiệt liệt. Cả khán phòng vang rền tiếng vỗ tay, còn rôm rả hơn cả lúc các ngôi biểu diễn ban nãy.

Thực những lời kết thúc buổi lễ đều tương tự như , đại loại là về sự phát triển của công ty khích lệ nhân viên, dù là những lời sáo rỗng nhưng cấp ai nấy đều say sưa, triệt để phát huy tinh thần nịnh nọt đến cùng.

Tuy nhiều, nhưng đây chắc chắn là đoạn hội thoại dài nhất của nam chính mà Thẩm Huyên từng , cô tin rằng những khác cũng thấy .

Sau khi buổi lễ kết thúc, trợ lý Chung nhanh chóng tiến về phía cô: "Mục tổng còn một bữa tiệc xã giao nữa, để đưa ngài về ."

Ngồi lâu đến mức đau cả lưng, Thẩm Huyên lập tức đáp: "Không cần , tài xế đưa về là ."

Thấy thế, trợ lý Chung đành gật đầu, gọi thêm mấy bảo an hộ tống cô xuống lầu, dù phóng viên bên ngoài cũng đông.

Sợ đụng vai phản diện, Thẩm Huyên lập tức thẳng xuống . Đối với những chuyện phiếm trong giới hào môn, một phóng viên thậm chí còn mặn mà hơn cả tin tức giải trí, nhưng cũng may là việc rời khá thuận lợi, chỉ vài phóng viên chụp trộm mấy tấm hình.

Về đến nhà hơn mười một giờ, Thẩm Huyên tắm rửa xong liền bảo dì Vương đồ ăn khuya cho . Hôm nay món đùi dê nướng rắc bột thì là, quả thực là mỹ vị!

Có lẽ do ăn nhiều nên bụng chút khó chịu, cô đành đeo tai tới lui trong phòng khách để tiêu thực. Đến gần rạng sáng, cửa chính mới đột nhiên đẩy từ bên ngoài.

Nhìn về, Thẩm Huyên vẫn tiếp tục tản bộ, liếc một cái: "Anh đang bệnh mà còn uống rượu ?"

Có lẽ do cảm giác trả thù, cô nhấn mạnh hai chữ " bệnh" rõ ràng. Mà cô cũng chẳng sai, nam chính vốn chứng đau nửa đầu mà.

Lướt mắt đang ngừng vòng quanh phòng khách, Mục Đình tùy ý nới lỏng cà vạt, cởi áo khoác vest vắt lên sofa, đó thẳng bếp rót ly nước.

Khi trở phòng khách, thấy bàn đặt sẵn một lọ thuốc, vẻ như cô mới lấy . Anh đối phương, thong thả uống ngụm nước : "Cảm ơn."

Dựa sofa, Thẩm Huyên do dự một lát nghịch tóc lên tiếng: " ý , nên ."

Uống t.h.u.ố.c xong, đáp lời.

"Chính là... thấy... là chúng cứ ly hôn , chỉ cần cho ông nội . Hai vẫn thể tạm thời ở cùng , dù cũng chẳng ai , thấy thế nào?" Giọng cô trong trẻo vang lên.

Mục Đình gì, chỉ bình tĩnh chằm chằm khiến cô thấy bồn chồn, lúc mới nhàn nhạt hỏi: "Cô thấy ?"

Bốn mắt , Thẩm Huyên đảo mắt một vòng, ôm chặt chiếc gối lòng: "... cũng là vì cho thôi, dù ... chẳng ghét ?"

Hơn nữa hiện tại nữ chính xuất hiện, để an thì cứ ly hôn cho chắc ăn, rời cũng thuận tiện hơn.

Bất thình lình dậy, từng bước tiến về phía cô cúi xuống. Gương mặt góc cạnh lạnh lùng chút cảm xúc.

Thấy càng lúc càng gần, Thẩm Huyên thậm chí thể ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt . Cô sợ tới mức ôm gối lùi , đến khi thấy đưa tay về phía cánh tay , cô lập tức rụt cổ : "Anh... gì?!"

Nhìn gương mặt hoảng loạn bất an , đàn ông tùy tay cầm lấy chiếc áo vest bên cạnh cô, mỏng môi khẽ mở: "Cô nghĩ gì?"

Thẩm Huyên: "..."

Gương mặt nhỏ nhắn bỗng đỏ bừng, cô cảm thấy chẳng còn mặt mũi nào ai, đành cúi gầm mặt để tóc che khuất .

Cầm lấy áo khoác, khóe môi đàn ông khẽ nhếch lên một độ cong gần như thể thấy, sải bước lên lầu.

"Đi theo ."

Nghe tiếng, cô mới dám lén ngẩng đầu lên. Thấy lên lầu, cô mới giả vờ bình tĩnh theo. Nếu nam chính chẳng hứng thú gì với , thì giữa đêm hôm khuya khoắt thế cô cũng dám đến gần .

khi thư phòng, đàn ông bỗng lấy một tập tài liệu từ bàn việc đưa cho cô, sắc mặt điềm tĩnh: "Có ý kiến gì thì cứ ."

Nói xong, liền rời khỏi thư phòng, chỉ còn Thẩm Huyên trân trối tập tài liệu , bởi đó mấy chữ lớn: Thỏa thuận ly hôn!

Không ngờ nam chính đồng ý thật. Mà đúng, chuẩn đầy đủ thế chứng tỏ ý định từ sớm, chắc chắn là hôm nay gặp nữ chính nên mới cố ý đưa cho cô ký!

cũng , Thẩm Huyên lập tức xem kỹ. Khi đến khoản bồi thường ly hôn, mắt cô trợn tròn, trái tim nhỏ bé đập loạn nhịp.

Vẫn nam chính hào phóng, nhưng cô bao giờ nghĩ hào phóng đến mức !

Với tiền ly hôn , chỉ cần tiêu xài hoang phí, cô thể an hưởng tuổi già!

Sợ đối phương đổi ý, cô vội vàng tìm bút ký tên, nhưng đột nhiên thắc mắc, cô nhớ loại thỏa thuận nhất nên tìm luật sư công chứng.

Nghĩ , cô cầm tập hồ sơ chạy đến phòng , nhưng gõ vài cái thấy trả lời. Cô đành hé cửa , nhưng chẳng thấy ai cả.

Chẳng lẽ ở trong phòng?

Thẩm Huyên bước vài bước: "Mục tổng——"

Tầm mắt cô khựng khi thấy từ phòng tắm bước , chỉ mặc một chiếc quần dài giản dị, để lộ cơ bụng săn chắc với những đường nét rõ ràng. Cô kìm mà đỏ mặt, hoảng loạn xoay chạy ngoài: "Xin , xin ! thấy gì cả!"

Khi tiếng cửa phòng khép , Mục Đình nhíu mày, cầm lấy chiếc áo sơ mi mặc .

Trở sảnh xuống, Thẩm Huyên uống vài ngụm nước để bình nhịp tim. Dù dáng vóc nam chính , nhưng chỉ cần ly hôn xong, "tiểu thịt tươi" nào mà cô chẳng tìm ?!

Lát , lầu mới chậm rãi xuống. Tuy mặc áo nhưng Thẩm Huyên vẫn thấy ngượng, đành giả vờ bình tĩnh hắng giọng: "Cái đó... bản thỏa thuận ly hôn cần công chứng ?"

Anh để ý lời cô, rót một ly mới thong thả tiến gần, cô bằng ánh mắt dửng dưng: "Cô sợ sẽ đeo bám cô ?"

"Không ! ý đó!" Thẩm Huyên lập tức giải thích: "Vậy... cần công chứng... thì thôi."

cô tin nam chính cũng hạng lật lọng.

Uống một ngụm , đàn ông đưa tay xoa nhẹ trán, giọng trầm thấp: "Còn yêu cầu gì khác ?"

Nghe , Thẩm Huyên ngẩn bản thỏa thuận, đó mới thử dò xét: "Căn biệt thự ... thể để cho ?"

Hiện tại nhà đất đắt đỏ, nhất là ở trung tâm thành phố, nếu tốn tiền mua nhà nữa thì mất một khoản lớn.

Dứt lời, Mục Đình chỉ nhàn nhạt cô, ánh mắt tối sầm : "Được."

Thẩm Huyên cảm thấy nếu ai cũng hào phóng như nam chính thì thế gian chắc chắn sẽ bớt phân nửa các vụ kiện tụng ly hôn. tiếc , ai cũng may mắn đụng một "Thần Tài" như cô.

Sau khi ký tên xong, Thẩm Huyên lập tức cầm lấy bản thỏa thuận của dậy: "Anh yên tâm, chuyện nhất định sẽ tiết lộ cho thứ ba !"

Nói , cô ôm chặt bản hiệp nghị chạy biến lên lầu, nhanh như sợ phía sẽ đổi ý.

Nhìn dáng vẻ nhanh thoăn thoắt của cô, Mục Đình khẽ một tiếng, nâng chén uống một ngụm, ánh mắt chậm rãi dừng bản thỏa thuận đặt bàn.

Nếu ngày ngày tận mắt chứng kiến, thật sự tin tính cách một thể đổi lớn đến thế.

Trở về phòng, Thẩm Huyên nhanh chóng cất bản hiệp nghị két sắt. Phải rằng thứ còn giá trị hơn bộ gia sản của cô. Tuy công chứng nhưng nam chính chịu chi tiền thì chắc chắn sẽ lừa cô.

Và thực tế chứng minh cô lầm , bởi sáng sớm hôm nhận thông báo từ ngân hàng. Lúc đầu cô chỉ định xem giờ, nhưng khi thấy tiền chuyển khoản, tinh thần cô lập tức hưng phấn hẳn lên!

Cô dụi mắt đếm đếm mấy , xác nhận lầm mới lên mạng kiểm tra dư. Thấy đúng là mơ, bản thỏa thuận ký xong, nam chính chuyển tiền ngay lập tức!

Bỗng chốc trở thành nữ đại gia sở hữu hàng trăm triệu, Thẩm Huyên ngủ nổi. Nghĩ cô chỉ là thực tập sinh nhận lương vài ngàn tệ mỗi tháng, ở trong căn nhà cũ nát, mà giờ đây đột ngột thành phú bà ở biệt thự cao cấp!

Cứ như một giấc mơ . Nghĩ đến chuyện hôm qua còn nghi ngờ chịu công chứng là ý đồ , giờ Thẩm Huyên chỉ thấy đúng là "lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử"!

Đột ngột một khoản tiền khổng lồ, cô quyết định mở thêm vài thẻ ngân hàng để chia gửi. Cô định nhắn tin cảm ơn nhưng phát hiện điện thoại của nam chính, đành bỏ qua ý định đó.

Hôm nay cô dậy sớm, tinh thần sảng khoái lạ thường. Sau khi gửi tiền các thẻ khác, Thẩm Huyên rủ Lục Tố Tố dạo phố. Tâm trạng hôm nay cực kỳ , cô cảm thấy khí cũng trở nên trong lành hơn nhiều.

Trung tâm thương mại tấp nập qua , ánh đèn trong các cửa hiệu thời trang lung linh rực rỡ. Nhìn Thẩm Huyên đang mải mê chọn quần áo, Lục Tố Tố nhịn : "Hôm nay tâm trạng vẻ nhỉ? Sao thế, chẳng lẽ Mục tổng cuối cùng cũng chịu chuyện với ?"

"Cái ... với cả cái nữa... gói hết cho ."

Thẩm Huyên chỉ tay chọn đồ, nhân viên bán hàng lập tức mỉm cúi đầu: "Dạ , xin quý khách đợi một chút."

Trong lúc tiến về quầy thu ngân để thanh toán, Thẩm Huyên bạn , nhướn mày: "Chờ chuyện thành công , tớ sẽ cho thấy một bất ngờ lớn."

Đợi đến lúc công bố tin ly hôn, chắc chắn Lục Tố Tố sẽ sốc lắm đây, nhưng , giờ lúc .

Tưởng rằng tiến triển giữa hai họ đang , Tố Tố ẩn ý, lấy kính râm huých nhẹ tay cô: "Được , tớ sẽ chờ xem điều bất ngờ của ."

Thanh toán xong, cả hai cùng rời khỏi cửa hàng. Như chợt nhớ điều gì, Lục Tố Tố bỗng khoác tay cô, : " , nhà thiết kế hôm tìm là ai ? Nếu thì ký hợp đồng với cô luôn? Studio của chúng đang cần m.á.u mới. Cậu thì chẳng thèm quản việc gì, chẳng studio đang bận túi bụi , tất cả đổ hết lên đầu tớ, đúng là đồ lương tâm mà."

Nghe , Thẩm Huyên chỉ trừ: "Người tài thì nhiều việc mà. Còn về bản vẽ đó... nếu tớ là do tớ vẽ, tin ?"

"Cậu ư?!" Lục Tố Tố lập tức cô từ đầu đến chân một lượt: "Chẳng học thiết kế trang sức ?"

Như đoán bạn sẽ hỏi , Thẩm Huyên bước một cửa hàng khác, chọn đồ : "Lúc ở nước ngoài tớ học thêm về thiết kế thời trang, chỉ là vẽ chơi thôi, trình độ của tớ so với khác."

Dứt lời, Lục Tố Tố lập tức nhíu mày vỗ vai cô: "Ai bảo thế, tớ thấy cực luôn. Vậy thì càng , chúng tiết kiệm một khoản tiền thuê nhà thiết kế ."

"À, suýt nữa thì quên." Lục Tố Tố liếc xung quanh ghé sát đầu nghiêm túc : "Cái cô Tô Họa mà nhắc tới , hôm thế mà đến studio của chúng ứng tuyển. tớ loại cô ngay lập tức , tuyệt đối để cô thấy chướng mắt !"

Đang chọn đồ, Thẩm Huyên bỗng khựng . Không ngờ nữ chính đến chỗ ứng tuyển. Cũng đúng, trong truyện nữ chính chịu nổi môi trường ở các công ty lớn nên sớm nghỉ việc. cũng , cô dính dáng gì nhiều đến nữ chính, nước sông phạm nước giếng là nhất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hom-nay-lai-lai-lai-khong-co-ly-hon/chuong-12-13-14-ky-ten.html.]

"Chào quý khách, thể giúp gì cho quý khách ạ?"

Lúc , một nhân viên bán hàng tiến gần. Thẩm Huyên định bảo cô lấy đồ cho thử, nhưng khi rõ mặt đối diện, cô sững hồi lâu.

Chu Thất Thất cũng đổi sắc mặt. Cô nhớ dai, nhất là với xinh như . Cô chắc chắn mặt chính là kẻ va chạm với Tiểu Họa ở bệnh viện . điều khiến cô ngạc nhiên hơn là, phụ nữ bên cạnh chẳng là chủ studio mà Tiểu Họa đến ứng tuyển ?

"Hai quen ?" Lục Tố Tố nhận bầu khí bất thường giữa hai .

Thẩm Huyên khẽ hắng giọng định quen, nhưng thấy đối diện bỗng tỏ vẻ phẫn uất, lùi vài bước: " bảo năng lực của Tiểu Họa thể loại , hóa là vì vô ý đụng trúng cô một cái ?! Cô định thù dai như thế để nhắm ?!"

Thẩm Huyên: "..."

Chẳng lẽ phận "nữ phụ độc ác" tự mang theo cái dớp khiến luôn nghĩ đang chuyện ?

"Này, cô là ai ?" Lục Tố Tố Chu Thất Thất như kẻ dở , gọi quản lý cửa hàng : "Cửa hàng của các đào tạo nhân viên kiểu đấy ?"

rõ chuyện gì xảy , quản lý vẫn lập tức chạy tới xin : "Thành thật xin quý khách. Chu Thất Thất! Còn mau xin khách hàng?!"

Cô nàng thấy hai họ đeo đồng hồ tay ngay hạng nhà giàu tầm thường, quả đúng là nhân viên mới, chẳng gì cả.

"Thôi bỏ , thôi." Thẩm Huyên trực tiếp kéo tay bạn thẳng ngoài, thực sự cô đôi co với đối phương quá nhiều, dù mặc định là cô giở trò .

Bị kéo khỏi cửa hàng một cách tình nguyện, Lục Tố Tố vẫn bực bội khoanh tay, nhíu chặt mày: "Cậu kéo tớ gì? Tớ thấy ai bệnh tâm thần như thế bao giờ. Mà tớ hỏi thật, quen loại đó ?"

"Được mà, lý với hạng đó thông . Tớ mời ăn cơm bù nhé?" Thẩm Huyên lập tức vỗ vỗ vai an ủi bạn.

Nghe , Tố Tố mới nở nụ , nhưng vẫn ngừng càm ràm về cô nhân viên suốt dọc đường.

Thẩm Huyên thầm nghĩ chắc chắn Chu Thất Thất sẽ mách với nữ chính rằng cô đang nhắm . là hết cách, mang danh "nữ phụ độc ác" thì dù gì cũng đều thành sai trái.

Dạo phố cả ngày , khi về đến biệt thự khuya khoắt. Vốn dĩ hôm nay tâm trạng Thẩm Huyên đang , nhưng cô bạn của nữ chính ảnh hưởng. Cô định ngủ sớm một chút để giữ gìn nhan sắc, nhưng về đến nơi thấy trợ lý Chung đang ở phòng khách gọi điện thoại.

Thấy cô về, trợ lý Chung nhanh chóng gác máy, vẻ mặt chút nghiêm trọng: "Chủ tịch... hôm nay cấp cứu một nữa."

Rót ly nước bước phòng khách, sắc mặt Thẩm Huyên cũng trùng xuống: "Sao như ạ?"

Nói xong, cô sực nhớ trong nguyên tác, sự cố xảy mùa hè nhưng ghi rõ thời gian cụ thể. Nghĩa là ông nội của nam chính thể qua đời bất cứ lúc nào.

"Hôm nay đám đại bác của Mục tổng đến bệnh viện, gì với chủ tịch mà khiến ông mắng đuổi bọn họ . Đến chiều thì ông đột nhiên phát bệnh, mới qua cơn nguy kịch xong. bác sĩ tình trạng của chủ tịch đang cực kỳ nguy hiểm, thể bất cứ lúc nào..."

Chung Toàn thở dài: "Nên nếu thời gian, ngài hãy đến bầu bạn với ông cụ nhiều hơn. Dù ... chủ tịch vẫn luôn quý ngài."

Hơn nữa, chủ tịch còn năm bảy lượt nhấn mạnh cho phép Mục tổng ly hôn, thậm chí trong di chúc còn để một khoản tiền cho cô. Ông chắc chắn Mục tổng sẽ đòi ly hôn nên bù đắp cho cháu dâu một chút.

Nghe , Thẩm Huyên cúi đầu im lặng hồi lâu. Cô gì, lẳng lặng lên lầu. Trong phòng bật điều hòa nhưng cũng chẳng thấy nóng.

Mùa thu năm nay dường như đến sớm lạ thường.

Định tắm nhưng bỗng nhớ điều gì, cô rời phòng, về phía căn phòng khác.

Gõ cửa hai tiếng thấy ai trả lời, cô đành tự đẩy cửa bước . Trong phòng , nhưng cô thấy một bóng dáng cao lớn phía ngoài ban công.

Khẽ thở dài, cô chậm rãi bước tới. Gió đêm thổi qua, bầu trời lốm đốm ánh . Trên bàn ngoài ban công đặt một chai rượu vang đỏ. Người đàn ông mặc bộ đồ mặc nhà màu đen, tay cầm ly rượu thẫm màu. Góc mặt lạnh lùng của lúc dường như phảng phất một nét u sầu, ánh mắt sâu thẳm về phía chân trời vô tận.

"Em... sẽ chăm sóc ông nội thật ." Giọng cô nhẹ bẫng.

Đã qua truyện nên Thẩm Huyên nam chính tuy ít khi thể hiện cảm xúc nhưng tình cảm dành cho ông nội sâu nặng. Dù cũng một tay ông nuôi nấng, thể thương cho .

Dù hai đang giấu ông chuyện ly hôn, nhưng Thẩm Huyên vẫn cảm nhận sự quan tâm của ông dành cho . Cô tâm nguyện của ông là thấy hai đứa hòa thuận hạnh phúc, chỉ là điều đó dường như quá xa vời.

Thở dài một tiếng, vì an ủi khác thế nào nên cô đành rót một ly rượu tiến gần, khẽ hỏi: "Anh cần em uống cùng một ly ?"

Mục Đình đáp, chỉ đưa tay uống cạn ly rượu trong tay, mắt vẫn chăm chằm màn đêm.

Thẩm Huyên cũng nhấp một ngụm, thấy rượu nồng lắm, chẳng hậu quả đó lớn .

Cảm thấy đối phương cần an ủi, cô đặt ly xuống, nhàn nhạt : "Nếu uống rượu sẽ đau đầu thì đừng uống nhiều quá. Ông nội từng , chẳng gì quan trọng bằng sức khỏe ."

Biết lắm lời nhưng dù cũng cho nhiều tiền như , coi như an ủi "Thần Tài" . Nói xong, cô định xoay rời .

Gió đêm hiu hiu thổi, trời đầy lấp lánh, đàn ông bỗng mấp máy môi: "Chẳng uống một ly ?"

Bước chân khựng , Thẩm Huyên chớp mắt, đột nhiên cảm giác đang ảo giác. Cô lùi vài bước : "Em... tửu lượng , chỉ miệng thế thôi. Nếu cần uống cùng, để em gọi trợ lý Chung lên nhé?"

Hơn nữa rượu dễ mất kiểm soát, cô tuyệt đối dính !

Liếc thấy vẻ phòng của cô, đàn ông cúi đối diện với mắt cô, giọng trầm xuống: "Cô nghĩ sẽ gì cô ?"

Hai , Thẩm Huyên vô thức lùi một bước, trừ: "Mục tổng thật khéo đùa, em chỉ sợ chính thôi."

Nói đoạn, cô dứt khoát xuống, ly rượu đỏ thẫm bưng lên uống một ngụm. Cũng gắt lắm.

Dường như nghĩ đến chuyện gì đó, sắc mặt cô bỗng trở nên tự giễu. Cô chống cằm ngẩn ngơ bầu trời đêm mênh mông, lẩm bẩm: "Nếu là , mà đối xử với em như , chắc em sẽ vui sướng đến phát điên mất."

Giọng nhỏ nhẹ thoảng theo gió đêm, Mục Đình rũ mắt. Với , kết hôn với ai cũng , chỉ cần tương kính như tân là .

"Em đây hành động của cực đoan. Mọi đều đó chỉ là chút gia vị tình thú của vợ chồng thôi, nên em nghĩ nó chẳng vấn đề gì." Thẩm Huyên chua chát: " em sai , hai yêu thể coi là vợ chồng?"

nếu ngày kết hôn đó nữ phụ bỏ t.h.u.ố.c nam chính thì lẽ ghét cô đến . nếu như, cô chỉ đang tìm một cái cớ hợp lý cho sự đổi tính cách của lúc .

"Em từng cho rằng đó là tình yêu, ngờ chỉ là một kiểu chấp niệm mà thôi. Mãi đến lúc thấy tờ đơn ly hôn , em mới thấy nhẹ lòng. Cái gì đến cũng đến, thích là thích, dù em cũng sẽ yêu em. Em hiểu cảm giác của dành cho em, nó cũng giống như cảm giác em dành cho Mục Dịch , luôn thấy thật phiền phức, chỉ mong biến mất khỏi mắt cho rảnh nợ."

Cúi đầu nặn mãi mới một giọt nước mắt, Thẩm Huyên bỗng bưng ly rượu uống cạn. Sau đó, cô bằng ánh mắt phức tạp: "Chúc mừng , cuối cùng cũng giải thoát ."

Ánh mờ nhạt, ban công chỉ chút ánh sáng từ trong phòng hắt . Nhìn cô gái đang tự giễu , đàn ông khẽ miết nhẹ chân ly, trong đôi mắt đen hiện lên một tia thâm thúy. Hóa cô mắc chứng lo âu, luôn lo sợ sẽ đề nghị ly hôn ?

Để tạo bầu khí "gượng cho qua chuyện", Thẩm Huyên cứ hết ly đến ly khác. Không còn cách nào khác, đây là cơ hội nhất để giải thích, cô thật sự coi là kẻ tâm thần.

"Cô đang trách hững hờ với cô ?" Đuôi mày khẽ nhếch.

Thẩm Huyên chớp chớp mắt, định ý đó thì ly rượu mặt bỗng kéo , đầu xuất hiện một bàn tay to lớn.

"Có lẽ cũng ." Anh xoa đầu cô, ánh mắt sâu thẳm chằm chằm gương mặt nhỏ nhắn đang ửng hồng vì men rượu: "Về nghỉ ngơi ."

Thẩm Huyên: "..."

Cảm thấy chắc chắn uống nhiều quá nên sinh ảo giác, cô cứng đờ dậy, vẻ mặt kỳ quái rời khỏi phòng. Thỉnh thoảng cô còn đầu cánh cửa phía , thầm nghĩ chẳng lẽ khả năng tẩy não của giỏi đến mức khiến nam chính xin ?

Nghĩ là ảo giác, cô vội vàng về phòng tắm rửa, tạt nước lạnh lên mặt cho tỉnh táo. Dần dần cô phát hiện loại rượu ngấm lâu, đầu óc bắt đầu choáng váng, giường là lịm vì buồn ngủ.

Lúc , trợ lý Chung vẫn rời , bước lên lầu. Thư phòng vẫn sáng đèn, thấy đang bên bàn việc, lập tức cúi đầu báo cáo: "Mục Hoa mấy ngày nay luôn ngầm liên lạc với các cổ đông. Theo ý ngài, bọn họ đều giả vờ đồng ý bán cổ phần cho ông . Nếu ông động thái gì thì thôi, nhưng nếu định loạn, lão gia t.ử dặn cần nể mặt nữa."

Không gian thư phòng tĩnh lặng. Người đàn ông bàn tùy ý mở một tập tài liệu, giọng trầm thấp: "Còn Mục Dịch thì ?"

"Dạ việc ——" Vừa định trả lời là chuyện đều nhưng chợt nhớ điều gì, sắc mặt trợ lý Chung bỗng trở nên vi diệu. Đi theo Mục tổng nhiều năm, thừa hiểu thói quen của sếp .

Dạo gần đây Mục Dịch tuy trông vẻ bình thản nhưng thực chất vẫn luôn giữ liên lạc với những khác trong Mục gia. Mục đích của bọn họ là gì thì ai cũng đoán .

" hiểu ." Anh nhận Mục tổng hề xem nhẹ em họ như vẻ bề ngoài.

________________________________________

Không ngờ loại rượu đó nặng như , mới hai ba ly mà Thẩm Huyên ngủ đến tận trưa mới dậy. Đầu óc cô đau nhức, quả nhiên tửu lượng cô quá kém. Nếu đây là cùng đàn ông khác thì hậu quả thật dám nghĩ tới.

Bất chợt nhớ tới chuyện hôm qua nam chính xin , cô rõ đó là thật do say rượu ảo giác. Thực cô thấy, nếu là hai yêu thì bỏ chút t.h.u.ố.c là "tình thú", nhưng với thiết thì đúng là đáng sợ. Mà thôi, đây là thiết lập của tác giả, nữ phụ độc ác thì dùng thủ đoạn, còn logic thì chẳng ai quan tâm .

Vệ sinh cá nhân xong xuống ăn cơm, Thẩm Huyên bảo dì Vương nấu cho bát cháo trắng, lát nữa sẽ bệnh viện thăm ông nội. Thực hai ngày nữa cô một buổi diễn thời trang ở nước ngoài, nhiều nhà thiết kế quốc tế nổi tiếng tham dự. thôi, lúc cô nên dành thời gian cho ông cụ thì hơn, vì thời gian chẳng còn bao nhiêu nữa.

Khi xách cháo đến bệnh viện, ngoài hành lang một nhóm đông chờ. Đều là của Mục gia, gia tộc lớn nên con cháu đông đúc. Lúc chắc ai cũng thể hiện lòng hiếu thảo, bỏ lỡ chút quyền lợi nào.

Thấy Thẩm Huyên đến, Lưu Mỹ Vân đang trong đám đông liền dậy mỉa mai: "Uổng công lão gia t.ử thương yêu như , lúc cũng chẳng thèm đến thăm, phái cái ngoài tới thì ích gì, thật thấy đáng cho lão gia t.ử chút nào."

" đấy, còn là cái loại lăng nhăng quyến rũ khác. Chẳng Thẩm gia giáo d.ụ.c con cái kiểu gì, chuyện mà truyền ngoài thì Mục gia chúng thành trò cho thiên hạ mất!"

"Chứ còn gì nữa, nếu chuyện để lão gia t.ử , chừng ông sẽ tức đến c.h.ế.t mất!"

Mọi cứ một câu một lời về chuyện hôm nọ cô ở cùng Mục Dịch. Thẩm Huyên chỉ bình thản đến cửa phòng bệnh định đẩy , nhưng lập tức chặn .

"Lão gia t.ử đang nghỉ ngơi, cô định quấy rầy ông ?" Lưu Mỹ Vân khó chịu trừng mắt cô.

Liếc đám đông một lượt, Thẩm Huyên khẽ mỉm : "Vậy ? Thế các đây gào thét ầm ĩ, chẳng lẽ là đang ông yên tĩnh nghỉ ngơi?"

"Cô——"

"Với cả, Thẩm gia chúng giáo d.ụ.c dù kém đến thì cũng giống như đám ch.ó dại gặp ai cũng cắn." Cô nhạt: "Mà còn là một đám ch.ó dại mắc bệnh truyền nhiễm nữa chứ."

"Con nhãi hổ , cô giỏi thì nữa xem!"

Đám phu nhân lúc chẳng còn giữ vẻ cao sang quý phái thường ngày, bao nhiêu lời thô thiển đều tuôn hết. Thẩm Huyên chẳng buồn để ý, bọn họ là vì ông nội gặp, nhưng cam tâm rời nên mới tụ tập ngoài .

Đẩy cửa phòng bệnh bước , đám phía lập tức im bặt. Cô xách cháo trắng trong, đóng chặt cửa để ngăn những ánh mắt dòm ngó.

Phòng bệnh yên tĩnh, ông cụ vốn đang nhắm mắt bỗng từ từ mở . Thấy là cô, trong mắt ông hiện lên nét hiền từ: "Tiếc là đứa cháu gái nào hiểu chuyện như cháu, lão Thẩm thật phúc."

Giọng yếu ớt hụt lộ rõ tình trạng sức khỏe của ông. Thẩm Huyên thấy lòng trĩu nặng, nhưng vẫn giả vờ nhẹ nhõm rót ly nước ấm, dùng thìa đút cho ông: "Gia gia cháu thích , chẳng lẽ cháu dâu thì tính là cháu gái ?"

"Khụ khụ..." Ông cụ bỗng ho sặc sụa. Trên ông cắm đầy các loại máy móc, cuối cùng chỉ thể gắng gượng nâng tay lên: "Là phúc đó, chẳng đợi đến ngày thấy cháu cố của đời..."

Nắm lấy bàn tay gầy gò nhăn nheo như vỏ cây của ông, sống mũi Thẩm Huyên cay cay: "Cháu xin , cháu..."

"Bố nó mất năm nó mới lên ba tuổi vì t.a.i n.ạ.n máy bay. Mục gia là một mớ hỗn độn, mấy năm nay bận rộn kinh doanh cũng chẳng để ý đến sự trưởng thành của nó, nên ngay cả là ông nội cũng chẳng nó đang nghĩ gì. Ta để cháu thấu hiểu cho nó là khó, nếu... thật sự chịu nổi nữa, thì hai đứa cứ ly hôn ."

Ông cụ đeo mặt nạ oxy, giọng thều thào: "Là ông với ông nội cháu, chăm sóc cho cháu gái của lão . Lão già thối đó chắc chắn sẽ hận c.h.ế.t mất."

Hốc mắt nóng lên, Thẩm Huyên nắm chặt lấy bàn tay gầy gò của ông, giọng nghẹn ngào: "Sao thể chứ ạ? Ông như cơ mà. Đều tại cháu lúc nhất quyết đòi gả cho , nếu ... lẽ ông sớm bế chắt ."

Đáng tiếc, đời "nếu như".

Có lẽ chuyện nãy giờ khiến ông thấm mệt, ông chỉ khẽ vỗ về tay cô: "Nếu thằng ranh đó ly hôn, ông sẽ để cho cháu 3% cổ phần, coi như là lời bồi thường của lão già dành cho cháu."

 

Loading...