Nghe lời , điều đầu tiên Thẩm Huyên nghĩ đến chính là đại bá cô. Chỉ Thẩm Dục Dân mới động cơ và cơ hội như . Càng nghĩ cô càng phẫn nộ, khó thể tin nổi, vì tiền, thế mà ông thể tay với cả cha ruột !
Tắt điện thoại, Thẩm Huyên quần áo lập tức đến bệnh viện. Cô thấy may mắn vì kịp thời phát hiện, nhưng lo lắng loại độc sẽ gây ảnh hưởng nào đó cho ông cô.
Lòng như lửa đốt, cô bước bệnh viện. Trong phòng bệnh vẫn nhiều bác sĩ túc trực, nhưng ông cô đang báo như chuyện gì, tinh thần cũng khá . Ngoài , còn một vài thích nhà họ Thẩm đang hỏi han rối rít, khiến cả phòng bệnh trở nên ồn ào.
“Ồn ào cái gì mà ồn ào! Ta c.h.ế.t ! Đi ngoài hết , c.h.ế.t cũng tụi bây cho c.h.ế.t vì ồn ào!” Ông cụ vui quét mắt .
Trong chốc lát, tất cả im bặt. Vì uy nghiêm của ông cụ, ai nấy đành rời khỏi phòng bệnh. ngoài, họ bắt đầu thấp giọng bàn tán, nghi ngờ nguồn gốc chất độc. Họ kẻ ngốc, ai nấy lập tức chĩa mũi nhọn về phía Thẩm Dục Dân.
Đóng cửa phòng bệnh , ngăn cách tiếng bàn tán bên ngoài, Thẩm Huyên lập tức bác sĩ điều trị chính hỏi: “Loại độc nguy hiểm đến tính mạng ạ?”
Xung quanh thỉnh thoảng bệnh nhân xe lăn ngang qua. Mục Dịch nhíu mày, cứ thế bình tĩnh chằm chằm cô gái mặt. Mãi một lúc lâu , mới khẽ mở lời: “Em đổi .”
Anh Thẩm Huyên là kiêu ngạo và tự tin, dù xảy chuyện gì cũng sẽ khuất phục. Vì , luôn nghĩ rằng họ là những cùng loại: cố chấp, đạt mục đích thì quyết buông tay. ba năm hôn nhân mài mòn góc cạnh của cô.
“Ai cũng sẽ đổi. Ngay cả khi thích một loại bánh ngọt, thì loại bánh đó cũng thể giữ mãi một hương vị. Cho dù đầu bếp đổi, nó vẫn sẽ đổi mùi vị vì nguyên liệu biến hóa. Trên thế giới gì là bất biến cả. Người thích, chỉ là cái đây mà thôi, nhưng... còn là chính của ngày xưa nữa.” Thẩm Huyên chằm chằm mặt với ánh mắt sắc bén.
Sắc mặt Mục Dịch khẽ đổi, đột nhiên nắm chặt cánh tay cô, giọng điệu vẫn lộ rõ sự cố chấp: “Không, dù em biến thành thế nào, vẫn thích!”
Tình yêu dành cho cô, sẽ bao giờ đổi!
Thở dài trong lòng, Thẩm Huyên cũng trở nên nghiêm túc hơn: “ em hy vọng thể tìm hạnh phúc của riêng , chứ dồn hết tâm tư em. Hiện tại em , Mục Đình đối xử với em cũng . Tên tài xế bắt , chỉ cần chịu buông tay, chuyện vẫn còn cơ hội cứu vãn.”
Bốn mắt , Mục Dịch đột nhiên lùi vài bước. Anh thà rằng Thẩm Huyên đ.á.n.h mắng , chứ cô những lời . Trước , còn thể tự lừa dối bản rằng cô đang hạnh phúc, rằng vẫn còn cơ hội. bây giờ... đây? Ép buộc cô cùng ư?
Cười khẩy một tiếng, đột nhiên xoay bước nhanh rời , nắm tay siết chặt, đôi mắt đỏ ngầu.
Thẩm Huyên một đó hóng gió lạnh, đột nhiên cảm thấy buồn bã. Cô cũng chỉ cho đối phương. Chỉ cần vai ác chịu buông tay, đều thể sống yên . Tại cứ nhất quyết theo cốt truyện, dùng phương pháp cực đoan đó để hãm hại nam chủ? Cuối cùng thì kết cục gì chứ?
Cũng trong lòng Mục Dịch đang nghĩ gì. Sau khi trở biệt thự, cô cảm thấy trống trải và quen với việc chỉ một , nên đành cùng Vương a di xem phim chồng nàng dâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hom-nay-lai-lai-lai-khong-co-ly-hon/chuong-38-khuyen-giai.html.]
Kết quả kiểm tra của bệnh viện ngày thứ ba, cho đó là một loại độc tố kích thích tim. Nếu dùng lâu dài, bệnh nhân sẽ dễ nổi giận, và chỉ cần chịu bất kỳ kích thích lớn nào, khả năng sẽ đột tử. Bệnh viện vẫn đang nghiên cứu cách khử độc, nhưng nhất trong thời gian nên kích thích bệnh nhân, nếu hậu quả sẽ khôn lường.
Không ngờ đại bá của cô tính kế hảo đến , đến lúc đó cho dù ông nội cô xảy chuyện cũng đổ cho bọn họ. Chưa từng thấy ai ghê tởm như thế, Thẩm Huyên thật sự đối phương ở tù cả đời!
Mãi đến một tuần, Mục Đình mới trở về. Nghĩ đến việc dậy sớm, Thẩm Huyên chỉ ước gì cứ công tác mãi thôi.
Tuy nhiên, cô phát hiện tay thế mà thương tích, đang băng bó một vòng băng gạc. Vết thương thông thường chắc chắn sẽ băng kín như , thể thấy đó là một vết rách lớn.
Đang là bảy, tám giờ tối, Thẩm Huyên định hỏi thì trợ lý Chung phía chủ động giải thích: “Lúc xuống máy bay, xe gặp sự cố. Ông Triệu thương khá nặng, may mà Mục tổng chỉ kính cắt qua tay một chút.”
Thẩm Huyên: “……”
Lượng thông tin quá lớn, cô nhất thời tiêu hóa kịp.
Xe vô duyên vô cớ gặp vấn đề? Không Thẩm Huyên đa nghi, chắc chắn là hại Mục Đình. Chẳng lẽ là vai ác ?
nam chủ vẫn là nam chủ, chắc chắn cùng cấp bậc với những pháo hôi như cô. Lần thế mà cũng chỉ thương ngoài da, thậm chí còn thương ngoài da cơ.
“Xe đột nhiên gặp vấn đề? Đã đưa kiểm tra ?” Cô lập tức hỏi.
Nghe , trợ lý Chung lập tức gật đầu: “Tất nhiên là , nhưng hiện tại vẫn đang trong quá trình điều tra.”
Nhìn lên lầu, Thẩm Huyên lập tức theo. Ánh mắt cô khỏi dừng tay : “Vết thương của nghiêm trọng ?”
Nhìn mắt cô, đàn ông tiện tay nới lỏng chiếc cà vạt chặt, giọng điệu bình thản, “Vết thương nhỏ thôi.”
Thẩm Huyên nhíu mày, chút đồng tình. Nếu chỉ là vết thương nhỏ, bác sĩ băng bó kỹ lưỡng đến . Dù thì, chỉ cần là .
Vừa phòng, cô định kể về chuyện ông nội trúng độc gần đây, nhưng ngay đó, cô đột nhiên ép sát tường. Một thở nóng rực phả cổ, khiến tim cô vô thức bắt đầu đập nhanh hơn.
Nắm lấy bờ vai mềm mại , đàn ông hít sâu một hõm cổ cô, giọng trầm thấp, “Xem cô sống một vẻ .”