Hôm Nay Lại Lại Lại Không Có Ly Hôn - Chương 39: Xoay người thất bại

Cập nhật lúc: 2025-12-09 09:01:14
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Ánh đèn trong phòng dịu nhẹ, bóng hai đổ dài nghiêng sàn. Thẩm Huyên rụt cổ, chớp chớp mắt: “ chút nào . Ngày nào cũng ở bệnh viện chăm sóc ông nội. Cái tên Thẩm Dục Dân đó đúng là súc sinh, thế mà dám hạ độc ông nội! May mà phát hiện sớm, nếu thì hậu quả dám tưởng tượng!”

 

Càng cô càng tức giận, hơn nữa bác sĩ phương án giải quyết cụ thể nào. Cô liền nghiêm mặt : “Tốt nhất là tống tù và cho ở đó cả đời!”

 

Mục Đình cô một cách nhàn nhạt, xoa đầu cô gì. Ông cụ bề ngoài thì vẻ mặc kệ, nhưng thực chất vẫn đang bao che cho đứa con trai , nên một việc cũng tiện nhúng tay.

 

“Tay thế nào? Lão Triệu thương nghiêm trọng ? Xe biện pháp bảo vệ ? Vì xảy chuyện ?” Thẩm Huyên nhịn hỏi dồn dập.

 

Mục Đình chỉ đặt áo khoác lên giường, giọng bình tĩnh, “Anh sẽ xử lý.”

 

--------------------

 

Biết sẽ với , Thẩm Huyên chỉ cảm thấy chuyện hẳn là liên quan đến vai ác. dám hỏi nhiều, sợ đối phương nghĩ cô quan hệ gì đó với vai ác, nên nhất thời chỉ thể khỏi phòng hỏi trợ lý Chung.

 

Thế mà . Nghĩ nghĩ , cô vẫn nhịn gửi cho Mục Dịch một tin nhắn. nhanh, đối phương trả lời .

 

Mục Dịch: Cô cứ để ý đến như ?

 

Thẩm Huyên: Anh đang mưu sát đấy! , nếu còn , nhất định sẽ cho Mục Đình .

 

Lần Thẩm Huyên thể giả vờ , nhưng nếu vẫn là do vai ác , cô nhất định sẽ cho Mục Đình. Có những chuyện tuyệt đối thể chịu đựng hết đến khác, nếu về đối phương sẽ càng thêm điên cuồng, đến mức còn điểm mấu chốt nào nữa.

 

lúc , điện thoại đột nhiên vang lên. Là Mục Dịch gọi đến.

 

Cảm thấy lầu hẳn là đang tắm, Thẩm Huyên đành nhà vệ sinh ở lầu một, đó mới dám bắt máy.

 

Khi điện thoại bắt máy, bên trong lập tức vang lên một giọng đầy trào phúng: “Nếu cô nghĩ là , thì đúng là đấy! Không sai, chính là biến mất!”

 

Hít sâu một , Thẩm Huyên hạ thấp giọng điện thoại: “ chỉ hỏi một chút thôi. Đương nhiên hy vọng là . Mục Dịch, chẳng lẽ trong cuộc đời , ngoài , còn thứ gì khác khiến chấp nhất ?”

 

Thật Thẩm Huyên thể ghi âm gửi cho Mục Đình, nhưng cô vẫn khuyên nhủ đối phương một chút, chuyện còn đường xoay chuyển.

 

Đầu dây bên đột nhiên im lặng. Sau một hồi lâu, tiếng tự giễu của đàn ông mới vang lên: “Đương nhiên là , nhưng chúng nó đều quan trọng bằng cô.”

 

Thẩm Huyên lên tiếng nữa, chỉ nắm chặt điện thoại. Nếu là nguyên chủ, cô lẽ trào phúng đối phương là "cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga" bảo cút thật xa. Chính vì thế mà vai ác nước ngoài ngay khi kết hôn. Người đáng thương ắt chỗ đáng giận, cô sẽ đồng tình đối phương, bởi vì nếu Mục Đình nam chủ quang , lúc sớm vai ác đ.â.m c.h.ế.t . Tình yêu của , tại khác trả giá đắt?

 

“Vậy coi như là đối với , buông tay ?”

 

Ba năm thể buông tay, tại bây giờ thể?

 

“Vì cái gì?” Mục Dịch gần như bóp nát chiếc điện thoại, giọng tràn ngập sự cam lòng: “Cô cho ! Hắn rốt cuộc ? Cô ly hôn ? Chỉ vì đối với cô hơn một chút mà cô liền tiếc đổi ý định ? Nếu đối xử với cô, cô tính bây giờ?!”

 

cứ nghĩ rằng nghĩ thông suốt, hóa ngu xuẩn nhất là chính . Cô thích Mục Đình như , thể ly hôn , chỉ bản mới tin chuyện nực như thế.

 

Nghe tiếng gào thét trong điện thoại, Thẩm Huyên nhíu mày, ngữ khí bình tĩnh: “Có những chuyện như thấy . hiện tại , về cũng sẽ .”

 

Lại là một hồi im lặng thật lâu. Sau khi sự trầm mặc qua , trong điện thoại mới vang lên một giọng châm chọc: “Nếu cô sống hạnh phúc, đương nhiên sẽ . sẽ buông tay, vĩnh viễn cũng sẽ !”

 

Điện thoại cắt ngang. Thẩm Huyên xoa xoa đầu, bực bội đến mức rửa mặt bằng nước lạnh. Cô tự nhủ lẽ cô nên bảo đối phương gặp bác sĩ tâm lý mới , cái chứng cố chấp quá nguy hiểm.

 

ngữ khí của đối phương, chuyện hẳn là do vai ác mới đúng, nếu trực tiếp thừa nhận . nếu , thì còn ai hãm hại nam chủ nữa?

 

Nghĩ đến đau cả đầu, Thẩm Huyên lập tức khỏi nhà vệ sinh và lên lầu. Cô phát hiện Mục Đình vẫn đang tắm. Cô đột nhiên chút căng thẳng, nhưng nghĩ đến tay đang thương, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

 

Cô đang giường ngủ. Cửa phòng tắm kéo . Cô lát nữa chắc chắn sẽ thư phòng, nhưng vì ngày mai còn đến bệnh viện, nên Thẩm Huyên ngủ sớm một chút.

 

đó, bên cạnh cô đột nhiên lún xuống, cả căn phòng cũng chìm bóng tối. Cô "mộng bức" (choáng váng). Người chẳng lẽ nên thư phòng ?

 

“Chiều mai thăm ông nội em.”

 

Nghe thấy âm thanh truyền đến từ phía , Thẩm Huyên khẽ trở , nhẹ giọng : “Chỉ là bệnh viện bên vẫn phương án điều trị, hơn nữa... Mục gia gia của cũng hợp tác lắm, ông đang nghĩ gì nữa.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hom-nay-lai-lai-lai-khong-co-ly-hon/chuong-39-xoay-nguoi-that-bai.html.]

 

Vừa dứt lời, đầu cô đột nhiên ép trong lòng ngực, bên tai vang lên một giọng nam trầm thấp: “Anh cho mời chuyên gia về lĩnh vực , sẽ vấn đề lớn .”

 

Anh , trong lòng cô, Mục gia gia mới là quan trọng nhất.

 

Chẳng hiểu vì , đối phương , Thẩm Huyên bỗng dưng cảm thấy an tâm. Cô rúc , gối lên cánh tay lẩm bẩm: “Cảm ơn .”

 

Có lẽ vị bác sĩ tâm lý đúng, cô chỉ là lo lắng quá nhiều, cứ luôn cảm thấy tương lai sẽ xảy chuyện chẳng lành. Thật , hiện thực chính là hiện thực, tiểu thuyết, ai thể thao túng họ.

 

“Lúc lấy tiền thấy em khách sáo như .” Anh nhéo má cô một cái.

 

Mặt cô đỏ lên, Thẩm Huyên lập tức giữ tay , cau mày hừ lạnh một tiếng: “ lấy tiền hồi nào? Chẳng tất cả đều là của ?”

 

Cô còn tưởng hào phóng đến mức nào, hóa cũng là đồ keo kiệt!

 

“Đồ keo kiệt!” Cô bĩu môi, tự lẩm bẩm: “Người đều giao tiền cho vợ quản lý, nhưng ngay cả tiền tiêu vặt mỗi tháng cũng cho, còn hào phóng bằng Mục gia gia nữa.”

 

“Hơn nữa công tác trở về cũng quà cáp gì hết —”

 

Thẩm Huyên sợ tới mức vội vàng giữ chặt cánh tay , ngượng nghịu: “... chỉ đùa chút thôi, Mục tổng hào phóng nhất...”

 

Nắm chặt bàn tay nhỏ đang ngừng giãy giụa, đàn ông cúi đầu vùi hõm cổ cô, khẽ rũ mi mắt: “Hóa em bất mãn với nhiều đến ...”

 

“Không , , chỉ bừa thôi, bừa thôi!” Thẩm Huyên nuốt nước bọt, cố gắng đẩy .

 

ngay đó, cổ cô đột nhiên c.ắ.n một cái. Cô đỏ mặt, khỏi tăng sức đẩy . Cảm nhận bàn tay to nóng bỏng , cô cuối cùng cũng bắt đầu luống cuống.

 

“Anh... tay thương mà...” Mặt cô đỏ bừng.

 

Trong bóng đêm, đàn ông bỗng nhiên c.ắ.n một cái lên vai cô. Mùi hương nhẹ nhàng quẩn quanh trong thở. Cổ họng căng , nắm lấy bàn tay nhỏ kéo lên đỉnh đầu, thở nóng bỏng phả hõm cổ cô.

 

Thẩm Huyên vô lực xoay đầu, ngay cả thở cũng đang run rẩy: “Anh... tay...”

 

Cho đến khi khóa kéo phía đột nhiên nới lỏng, bên tai cô vang lên một giọng khàn khàn: “Tay .”

 

Thẩm Huyên: “……”

 

Chảy m.á.u thì đừng trách cô!

 

Không nghĩ đến điều gì, cô bỗng nhiên lấy hết can đảm ôm lấy cổ đối phương, ghé sát tai thì thầm vài câu.

 

tay đang thương, cô cũng là vì lợi ích của . Hơn nữa, ở sẽ khiến cô vẻ là chủ động, chứ chủ động. Sự khác biệt giữa hai việc lớn lắm đấy.

 

Nghe giọng mềm mại , lông mày đàn ông khẽ nhếch, khóe môi cong lên: “Được.”

 

Căn phòng lớn chìm trong bóng tối, dường như tràn ngập thở ái . Bóng đêm bao trùm, tấm rèm dày nặng che khuất một cảnh tượng kiều diễm.

 

Tuy rằng từng trải qua, nhưng ít nhiều cô cũng xem qua. Bất quá, Thẩm Huyên cảm thấy mấy bộ phim đó đều lừa !!!

 

trông vẻ hưởng thụ như , mà đến lượt cô thì như hiện trường t.a.i n.ạ.n giao thông?!!!

 

Đêm dài, trong phòng vang lên tiếng rên rỉ khó chịu. Cô c.ắ.n mạnh bờ vai cứng đờ của đàn ông, móng tay găm sâu lưng đối phương, giọng khàn khàn: “... ngủ...”

 

Khẽ hôn lớp mồ hôi mỏng trán cô, trong mắt đàn ông là d.ụ.c vọng cuộn trào. Cánh tay cơ bắp rắn chắc, hữu lực chống ở bên cạnh cô, dần dần nuốt chửng âm thanh của cô.

 

“……”

 

Cô đột nhiên há miệng, hung hăng c.ắ.n lên vai đối phương, hận thể c.ắ.n c.h.ế.t cái tên khốn hổ .

 

Không ngủ từ lúc nào, nhưng trong khoảnh khắc cuối cùng khi ngủ , trong đầu Thẩm Huyên chỉ một câu hỏi: Vì tay vẫn thối rữa!

 

 

Loading...