Hôm Nay Lại Lại Lại Không Có Ly Hôn - Chương 5: Phí chạy vặt

Cập nhật lúc: 2025-12-09 08:59:19
Lượt xem: 22

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhìn bóng dáng thẳng lên lầu, Thẩm Huyên đờ đó, tay vẫn cầm đôi đũa, vẻ mặt cực kỳ khó hiểu. Nói chuyện với ông nội? Nói chuyện gì cơ?

Chuyện ly hôn ? Nếu thế thì quá, đỡ công cô giải thích. Mà vốn dĩ là nam chính đòi ly hôn, cô chỉ thuận theo thôi, ông nội giận thì cũng chẳng liên quan đến cô.

tờ chi phiếu bàn, cô ngó lên lầu. Cái là cho cô ?

Thẩm Huyên cảm thấy sắp giàu to . Đi theo nam chính đúng là thịt ăn, lúc ly hôn chắc chắn cô sẽ chia một khoản kếch xù.

Có tiền nên bữa tối cũng thấy ngon hơn hẳn. Buổi tối cô gửi bản vẽ cho Lục Tố Tố. Tố Tố cứ hỏi mãi cô tìm nhà thiết kế . Studio mới khởi nghiệp, thu hồi vốn nên cô thể cứ ăn bám mãi tiền gia đình, tình hình thực tế cũng chẳng mấy lạc quan.

Cô suýt quên mất gã họ Thẩm Tất – sẽ thừa kế gia sản cũng thích nữ chính (nam phụ 4 theo kiểu thầm lặng hy sinh). Trong truyện, khi ông nội mất, nữ phụ gia đình đuổi mới lâm cảnh tù tội.

nếu ông nội còn sống, thể trơ mắt cháu gái đuổi ? Chắc chắn chuyện gì đó xảy mà truyện . Cô chỉ mong kết quả tồi tệ nhất, nếu cô sẽ thực sự đơn thương độc mã.

Ngày hôm cô dậy sớm, nhưng nam chính còn sớm hơn, . Thẩm Huyên ăn sáng xong thì bắt taxi về nhà. Nguyên chủ lái xe nhưng bao giờ đường, cô dám đem tính mạng thí nghiệm.

Nghĩ đến chuyện ly hôn, cô vẫn thấy căng thẳng. Biệt thự nhà họ Thẩm lớn, công nhân đang cắt tỉa hoa thấy cô về thì chào hỏi. Bước đại sảnh trống vắng, cô định lên lầu tìm ông nội thì thấy Thẩm Tất trong bộ âu phục xanh xuống.

Thấy em họ, mỉa mai: “Sao em cũng đường mò về đây thế? Chẳng lẽ Mục Đình cuối cùng cũng đuổi em khỏi cửa ?”

Nguyên chủ ít khi về nhà, đòi tiền thì gọi điện cho ông. Thẩm Huyên vẫn giữ nụ bình tĩnh: “ về nhà thăm ông nội , liên quan gì đến ?” Cô chẳng thèm liếc một cái, cứ thế lên lầu.

Lúc ngang qua , Thẩm Tất xoay xoay chùm chìa khóa, giọng châm chọc: “Hôm nay họp hội đồng quản trị, ông nội đến công ty .”

Nói đoạn, lạnh: “Mà , con gái gả như nước đổ , giờ em là nhà họ Mục , thứ ở đây còn liên quan đến em nữa !”

Thẩm Huyên khựng , đầu . Cô hiểu ý , rõ ràng là tài sản nhà họ Thẩm phần của cô.

nhà họ Mục, nhưng nhà họ Thẩm cũng chẳng gì. Căn nhà tên ông nội, . Anh cũng chỉ đang ở nhờ thôi, cái điệu bộ chủ lấy thế?”

Nói xong, mặc kệ mặt biến sắc, cô thẳng lên lầu. Ông nội nhà thật, cô đúng lúc .

Lúc xuống lầu, Thẩm Tất vẫn . Cô phớt lờ . Trong truyện, cô từng thấy gã nam phụ 4 si tình, giờ mới thấy đúng là gã "lốp xe dự phòng" đáng đời. Cùng là hào môn mà nam chính chỉ tập trung công việc, còn gã suốt ngày chằm chằm em họ vì sợ tranh gia sản.

“Đã gả nhà họ Mục mà vẫn suốt ngày về đây vòi tiền ông nội. Sao thế, Mục Đình bủn xỉn đến mức nuôi nổi vợ ?” Thẩm Tất sofa, châm điếu xì gà, giọng đầy mỉa mai.

Thẩm Huyên liếc , tươi: “Ô kìa, em suýt quên mất họ năm nay 28 tuổi mà vẫn về đây vòi tiền gia đình. Thật khổ cho bác cả, con trai lớn thế mà vẫn nuôi nổi bản , lấy ai dưỡng già cho bác đây.”

“Thẩm Huyên!” Thẩm Tất nheo mắt, giọng lạnh căm, “Em nghĩ ông nội còn bảo vệ em bao lâu?”

Anh phả khói thuốc, cô trừng trừng. Thẩm Huyên đồng hồ, giọng thản nhiên: “Câu hỏi sẽ để ông nội trả lời .”

Cô giơ điện thoại lên bước thẳng ngoài. Gương mặt Thẩm Tất biến sắc, chắc cô đang ghi âm .

Ra khỏi biệt thự, cô gọi ngay cho Lục Tố Tố. Đống quần áo của nguyên chủ cô chẳng thích bộ nào, mua mới hết. Vừa cô chỉ dọa gã họ cặn bã thôi chứ rảnh mà ghi âm.

Nhìn bộ dạng đó, gã họ chắc chắn sẽ cách để tranh gia sản. Cô tính toán riêng: hoặc là bỏ hẳn cho đỡ thù, hoặc là tranh cho bằng , nhưng như thế sẽ nhắm điên cuồng.

Sau khi hội quân với Lục Tố Tố ở trung tâm thương mại, món đầu tiên cô mua là mấy bộ đồ ngủ. Mấy chiếc váy hai dây mỏng tang của nguyên chủ cô thể mặc ngoài gặp ai . Chẳng qua nữ phụ luôn tìm cách quyến rũ nam chính, đến nước hoa cũng là loại khơi gợi tình dục, ngặt nỗi nam chính vẫn tâm lặng như nước.

“Sao gần đây gu của đổi nhiều thế? Trước thích kiểu s.e.x.y mà?” Lục Tố Tố tò mò chiếc váy ngủ trễ n.g.ự.c khác.

Thẩm Huyên chọn vài bộ đưa cho nhân viên, nghiêm túc : “Mục Đình thích, nên đổi phong cách khác xem .”

Nghe , cô bạn gật gù: “ đúng, thấy Tô Họa thuộc kiểu thanh thuần, cũng theo hướng đó xem. Mặt mộc hơn cô nhiều, Mục tổng thích?”

Thẩm Huyên gì. Nam chính thích phong cách thanh thuần, thích cái tính cách khác biệt và diễn kịch của nữ chính kìa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hom-nay-lai-lai-lai-khong-co-ly-hon/chuong-5-phi-chay-vat.html.]

“À, thuê theo dõi Tô Họa, thấy cô ít theo đuổi. Chỉ cần cô mập mờ với đàn ông khác, đem bằng chứng đưa cho Mục tổng, đảm bảo sẽ chán ghét cô ngay.” Lục Tố Tố ghé tai nhỏ.

Nhận túi đồ từ nhân viên, Thẩm Huyên cô bạn bằng ánh mắt lạ lùng. Cốt truyện mạnh mẽ đến mức ?

Trong sách, nữ phụ cũng thế và chụp ảnh nữ chính ôm nam phụ 2 đưa cho nam chính. Nam chính nổi cơn lôi đình, thế là một màn ngược ngược tâm, nữ chính thì cứ một mực " trong sạch, nghi ngờ ". Nữ phụ thấy họ mâu thuẫn càng tới, cuối cùng nam phụ phát hiện và cảnh cáo.

Giờ cô chẳng gì mà Lục Tố Tố vẫn tự động nhảy cốt truyện. Thẩm Huyên thấy hoảng, chẳng lẽ thực sự thể đổi cốt truyện?

“Sao thế? Yên tâm , kín kẽ lắm, phát hiện !” Lục Tố Tố tưởng cô lo sợ nên vội cam đoan.

Thẩm Huyên nhíu mày bạn nghiêm túc: “Cậu thế vô nghĩa lắm, đừng theo dõi cô nữa. Dù đưa bằng chứng cho Mục Đình thì cũng chỉ thấy dụng tâm kín đáo thôi, chẳng khác gì ‘g.i.ế.c địch một ngàn tự tổn tám trăm’ cả.”

Lục Tố Tố ngẩn , quan sát Thẩm Huyên một lượt. Dù thấy bạn đúng nhưng cô nàng cứ thấy Thẩm Huyên bây giờ khác khác, mà chẳng khác chỗ nào.

Lục Tố Tố vốn là , gì cũng vì nghĩ cho bạn . Thẩm Huyên thầm nhủ thể để cô cùng con đường vật hy sinh . Đương nhiên, cô cũng tránh xa liên hệ với nữ chính. Cô cảm giác nam nữ chính sắp gặp , đến lúc đó chẳng cần cô , đối phương cũng sẽ chủ động đề nghị ly hôn.

Đợi khi ly hôn, sẽ dọn thật xa, như chắc sẽ kích hoạt cốt truyện nữa chứ nhỉ?

Dặn dò Lục Tố Tố xong, Thẩm Huyên mới tiếp tục mua sắm. Là giàu, cô chẳng bao giờ giá, mua xong đều nhờ chuyển thẳng về biệt thự. Đi dạo đời, cô ghé siêu thị mua đống đồ ăn vặt. Nguyên chủ đây bao giờ ăn mấy thứ giữ dáng, nhưng Thẩm Huyên thì chẳng lo, cô gầy đến mức một cơn gió thổi cũng thể bay mất .

Về đến nhà, ngoài dự kiến là nam chủ hôm nay vẫn về. Nghĩ chắc công tác, cô bảo Vương a di nghỉ sớm, dù cô cũng ăn ở ngoài .

Tắm rửa xong, Thẩm Huyên đắp mặt nạ chạy xuống lục tủ lạnh. Cô định lát nữa sẽ xem phim kinh dị mới vẽ bản thiết kế tiếp. Đứng đống kem đá và Haagen-Dazs, cô bắt đầu đắn đo. nghĩ , chỉ trẻ con mới chọn, lớn đương nhiên là lấy hết!

gặm kem đá cầm hộp Haagen-Dazs định lên lầu. Thế nhưng khi tới cầu thang, cô khựng lùi vài bước về phía sofa.

Người đàn ông cởi áo khoác, nhưng cà vạt vẫn chỉnh tề. Lúc đang nhắm nghiền mắt tựa lưng ở đó, đôi mày kiếm nhíu . Gương mặt sắc sảo toát lên vẻ lạnh lùng, đạm mạc, khiến cảm giác thể gần.

Thẩm Huyên ấn chặt lớp mặt nạ mặt, về phía đó. Cô thấy vẻ uống rượu, là thức ngủ. Vương a di thì nghỉ , chắc chẳng ai nấu canh giải rượu cho .

"Mục tổng?" Cô ngậm cây kem gọi nhỏ.

Người sofa vẫn nhúc nhích. Thẩm Huyên thấy nhiệt độ trong phòng khách khá thấp, nếu cứ ngủ thế cả đêm chắc chắn sẽ cảm lạnh. Cô lấy cuốn sách bàn, thử dùng góc sách chọc nhẹ cánh tay : "Mục tổng?"

Dưới ánh đèn, cô thấy hàng mi cử động. Cô mím môi, đột ngột cao giọng: "Ông xã?"

Mục Đình chợt mở mắt. Đôi mắt sắc lạnh như đêm chằm chằm cô. Thẩm Huyên giật , ho khẽ lùi , nhấn mặt nạ lúng búng: "... chỉ xem thôi. Vương a di ngủ , tự pha giải rượu ."

Nói cô vội vàng chạy lên lầu. Đi vài bước, cô ngoái thấy phía bỗng cúi đầu, một tay day trán, vẻ mặt vẻ khỏe lắm. Cô nhớ trong sách nam chính chứng đau nửa đầu nặng. Hút một kem đá, cô xé mặt nạ, chạy bếp rót một ly nước ấm mang .

Đặt ly nước xuống mặt Mục Đình, khẽ hạ mắt, giọng trầm khàn: "Thuốc ở trong ngăn kéo phòng , cảm ơn."

Thẩm Huyên: "..."

Nhìn bóng lưng , cô đành lên lầu phòng . Căn phòng mà nguyên chủ hằng ao ước giờ cô bước một cách thản nhiên. Phòng trang trí đơn giản, cũng y như chủ nhân của nó, chẳng chút thú vị nào.

Lấy t.h.u.ố.c xong, cô xuống nhà. Dù đau đớn đến thì mặt cũng chẳng để lộ dấu vết gì. Nếu từng sách, cô cũng chẳng nhận nổi.

xổm xuống, nhai kem bằng ánh mắt sáng quắc, từ từ đẩy hộp t.h.u.ố.c qua: "Thế... 'phí chạy vặt' ?"

 

 

 

 

Loading...