Hôm Nay Lại Lại Lại Không Có Ly Hôn - Chương 6

Cập nhật lúc: 2025-12-09 08:59:20
Lượt xem: 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Ánh mắt Mục Đình chuyển dời đến khuôn mặt mộc nhỏ nhắn mặt. Anh nhíu mày cô chằm chằm, gương mặt vẫn lạnh lùng thanh lãnh. Bị lâu, Thẩm Huyên ho khẽ: "... chỉ đùa chút thôi, thì bỏ ."

lí nhí định dậy chuồn thẳng. phía bỗng vang lên giọng nam trầm thấp: "Cô thiếu tiền lắm ?"

Mắt Thẩm Huyên sáng lên, cô nghiêm túc gật đầu: "Rất thiếu là đằng khác!"

Người năng lực thì thiếu, nhưng với kẻ "ăn bữa nay lo bữa mai", tùy thời thể tay trắng như cô thì vô cùng thiếu!

Người đàn ông gì thêm, thong thả lấy hộp t.h.u.ố.c uống hai viên. Thẩm Huyên cứ ngỡ sắp ném tiền cho cô, nhưng hóa chẳng ý định dùng tiền "sỉ nhục" cô lúc . Bất đắc dĩ, cô đành gặm kem lên lầu xem phim tiếp.

May mà Lục Tố Tố việc nhanh lẹ, tìm nhà thiết kế mới. Giai đoạn đầu họ tốn khá nhiều tiền để quảng bá, giờ chỉ xem kết quả thế nào. Mấy ngày nay Thẩm Huyên ở nhà sách suốt, chỉ khi thực hành cô mới còn non kém cỡ nào. Còn nam chính thì vẫn cứ sớm về muộn, ăn cơm cũng bảo Vương a di đưa thư phòng, vẻ bận rộn.

Một buổi sáng nọ, cô xuống lầu thấy nam chính vẫn . Chợt nhớ mấy ngày đưa cô ngoài, cô vội vệ sinh cá nhân đồ.

Đã nhận tiền thì cho t.ử tế. Người cầm lái là bác tài lão Triệu theo Mục Đình nhiều năm. Đây là đầu tiên Thẩm Huyên chung xe với nam chính, bầu khí quỷ dị tả nổi.

"Chúng ... về nhà chính nhà họ Mục ?"

Thấy quá ngại ngùng, cô đành tìm đại chủ đề để . Người bên cạnh vẫn nhắm mắt tĩnh tâm, bộ âu phục đen phẳng phiu, gương mặt chẳng chút gợn sóng. Trả lời cô chỉ là một lặng thinh. Thẩm Huyên im lặng cảnh ngoài cửa sổ, thầm nhấm nháp chiếc sandwich mang theo vì ban nãy vội quá kịp ăn sáng.

"Khụ khụ—"

Tiếng ho sặc sụa vang lên, đàn ông mở mắt sang cô gái đang nghẹn đỏ mặt bên cạnh. Anh dừng một chút, lấy một chai nước đưa qua. Thẩm Huyên ngẩn vội nhận lấy, uống một mới trôi miếng bánh.

"Cảm ơn." Cô nghiêm túc .

Người bên cạnh nhắm mắt lời nào. Gương mặt lạnh lùng mang áp lực lớn, nhưng Thẩm Huyên kệ, cứ tiếp tục ăn cho xong bữa sáng. thấy ai kiệm lời như gã , trong sách với nữ chính nhiều lắm mà? À quên, cô nữ chính. Thôi , tiền ly hôn đủ nhiều là .

Xe dừng cửa bệnh viện. Thẩm Huyên đoán ngay là đưa cô đến thăm ông nội. Nghĩ đến chuyện ông nội nam chính còn nhiều thời gian, lòng cô khá phức tạp. Tuy đây là hôn nhân thương mại nhưng ông cụ đối xử với nguyên chủ . Sinh lão bệnh t.ử là chuyện thường tình, y học phát đạt đến mấy cũng khó lòng lay chuyển.

Vì là phòng bệnh cao cấp nên cả tầng chỉ một phòng, những phòng khác dành cho hộ lý và vệ sĩ. Khi họ đến nơi, các bác sĩ sẵn bên ngoài. Họ khá kinh ngạc khi thấy Mục tổng dẫn theo một phụ nữ.

"Mục tổng, thật lòng mà , sức khỏe chủ tịch quá suy kiệt. Dùng t.h.u.ố.c nhất cũng chẳng cầm cự bao lâu nữa. Mong ngài sớm chuẩn tinh thần." Bác sĩ chủ trị thở dài đầy bất lực.

Thẩm Huyên khẽ cúi đầu, lòng thầm thở dài. Quả nhiên dòng thời gian trong sách sai, chắc chỉ còn tầm hai tháng nữa thôi.

Mục Đình mím môi, một hồi lâu mới cất lời: " ông nội chịu quá nhiều đau đớn."

Mục Đình dặn bác sĩ vài câu bước phòng. Thẩm Huyên vội vã theo. Phòng bệnh cực kỳ yên tĩnh, nồng nặc mùi t.h.u.ố.c sát trùng. Một cụ già gầy gò giường bệnh, đeo ống oxy nhưng khí sắc vẫn kém.

Nghe thấy tiếng động, ông cụ mới hé mắt. Dù bệnh nặng nhưng đôi mắt ông vẫn tinh . Khi thấy Thẩm Huyên trong bộ váy xanh nhỏ nhắn, gương mặt ông hiện lên nét hiền từ: "Nếu ông nhắc, chắc thằng nhóc chẳng chịu đưa cháu đến thăm ông già ."

Thấy sắp xa, Thẩm Huyên bỗng thấy thương cảm, cô bước đến nắm lấy tay ông: "Cháu xin gia gia, lẽ cháu đến thăm ông sớm hơn mới đúng."

Hóa Mục Đình đưa cô đến đây là ý của ông cụ.

"Sao trách cháu , chắc chắn là thằng nhóc chịu đưa cháu đến." Ông cụ vỗ về mu bàn tay cô: "Ông cháu chịu nhiều uất ức. Tính tình nó quái đản như thế, cũng chỉ cháu là chịu đựng ."

Thẩm Huyên giả vờ thẹn thùng cúi đầu. Không nhịn cũng nhịn thôi ạ, ai bảo hào phóng quá gì, cứ tiền thì dù hung ác cháu cũng chịu tất.

Mục Đình đồng hồ thản nhiên liếc hai : " đây."

"Cái thằng ranh !" Ông cụ bực định mắng.

Thẩm Huyên cũng định gì đó: "Cái đó..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hom-nay-lai-lai-lai-khong-co-ly-hon/chuong-6.html.]

"500 triệu." Mục Đình vọng khi cửa.

Thẩm Huyên lập tức nghiêm túc hẳn lên: "Dạ! Cháu nhất định sẽ ở chăm sóc gia gia thật ạ!"

Lại thêm một khoản! Thẩm Huyên cảm thấy nam chính đúng là cây rụng tiền, ngày cô giàu to còn xa nữa.

Ông cụ vẫn hết giận: "Cái thằng , nếu là lúc trẻ thì..."

Thẩm Huyên vội rót nước cho ông cụ xuôi giận. Ông cụ nhấp vài hớp híp mắt hỏi: "Cái gì 500 triệu thế?"

"Dạ..."

Thẩm Huyên giả vờ trấn tĩnh đặt ly nước xuống, cúi đầu thẹn thùng: "Cháu mới trúng một bộ lễ phục..."

Nghe , ông cụ vỗ tay cô đầy thấu hiểu: "Thằng nhóc thật quá thể, một bộ váy cũng chịu mua cho cháu. Sao nó bủn xỉn thế . Thôi , lát nữa ông bảo đưa cho cháu một cái thẻ. Đã gả nhà họ Mục thì tiền của nó cũng là của cháu."

Tim Thẩm Huyên nhảy dựng lên, cô vội lắc đầu: "Dạ cần gia gia, đây vấn đề tiền bạc, ông mà..."

Thấy cô gái nhỏ đỏ mặt, ông cụ hiểu. Ông tình trạng của hai đứa , nhưng hôm nay thấy vẻ cải thiện đôi chút, ít nhất thằng nhóc còn trưng bộ mặt thối nữa.

Mặc dù đây là cuộc hôn nhân do ông ép buộc, nhưng ông thực sự thích con bé , vì nó yêu cháu trai ông thật lòng. Chỉ tiếc là với tình hình , chắc lúc ông nhắm mắt vẫn bế chắt .

"Ông nội cháu gần đây thế nào?" Ông đột ngột hỏi.

"Ông nội cháu khỏe lắm ạ, chỉ là thích uống rượu, ai cũng ." Thẩm Huyên vội trả lời.

Ông cụ thở dài: "Tiếc thật, xem thể uống cùng ông nội cháu thêm ly nào nữa ."

Thẩm Huyên vội an ủi: "Ông đừng thế, y học giờ hiện đại lắm, ông sẽ . Mục Đình dù ít nhưng thực quan tâm ông, chỉ vì bận công việc quá nên mới bảo cháu ở bầu bạn với ông đấy ạ."

Nhìn con bé mặt, ông cụ bỗng cảm thấy nó trưởng thành và hiểu chuyện hơn hẳn đây.

Thẩm Huyên ở trò chuyện cùng ông cụ suốt buổi chiều. Đã nhận tiền thì việc tận tâm. Cô vốn là cháu dâu ngoan hiền trong mắt ông cụ, tiên cứ lấy lòng trưởng bối . Mãi đến chiều muộn, cô mới ông cụ giục về. Cô định bụng lát nữa sẽ hỏi Mục Đình xem ngày mai cần qua tiếp . Đã nhận nhiều tiền thế , cô cũng bầu bạn thêm với ông lão vài ngày. Chỉ là, lạ thật, cô chẳng thấy bóng dáng ai khác của nhà họ Mục ở đây cả.

Sảnh bệnh viện vẫn đông đúc như thường lệ. Thẩm Huyên xuống bằng thang máy VIP dành riêng cho giới thượng lưu. Ngay khi cửa thang máy mở, cô thấy tiếng trò chuyện râm ran vọng từ góc rẽ.

"Có gì mà sợ, bên thang máy thường đông nghịt , chờ đến bao giờ mới xong. Cậu đúng là nhát gan quá!"

Vừa dứt lời, hai bóng vội vã lao tới. Dù Thẩm Huyên đang giày bệt nhưng vẫn đ.â.m đến mức lảo đảo, vịn tay tường mới vững.

" xin , xin !"

Cô gái mặc váy liền màu trắng lập tức cúi đầu xin , gương mặt lộ rõ vẻ hoảng loạn. Hộp canh tay cô đổ, khiến một mảng da đỏ ửng lên vì bỏng.

Cô bạn tóc ngắn cạnh thấy liền biến sắc: "Tô Họa, ?"

Thẩm Huyên khựng , cô gái mặc váy trắng với ánh mắt kỳ lạ. Khi chạm gương mặt thanh thuần , cô cảm giác như đang thấy hào quang "Mary Sue" phát chói lòa, khiến thấy thoải mái.

Cô thế mà đụng trúng nữ chính?!

"Là do thương mà, cô thấy tới cũng chẳng tránh, của ." Cô gái tóc ngắn liếc Thẩm Huyên đầy khó chịu.

Thẩm Huyên: "..."

Cái tính nóng nảy của cô trỗi dậy !

Cô khẽ mỉm , hai họ thong dong : "Vậy xin hai nhé. mà cái thang máy thẻ mới , hai ... thẻ ?"

 

Loading...