Hứa Văn Mỹ  ,  lấy  một tờ giấy từ trong túi đồng phục học sinh đẫm máu.
"Này,  tìm thấy trong cặp sách  , chắc là  cho cô."
 vội vàng nhận lấy.
Hóa  là 500  xin  hôm đó  phạt   chép.
Cậu   chép 1000 .
500 câu xin .
Còn 500 câu là 'Em yêu chị'.
 bối rối cất tờ giấy  .
Sự chua xót đột ngột trào lên khóe mắt.
 hỏi Hứa Văn Mỹ: "Hồn ma cũng  trái tim ?"
Hứa Văn Mỹ gãi đầu: "Hình như là ."
Vậy tại   đau thế.
Nguyễn Tinh nhảy cao lên đỡ  một cú giao bóng , giành  những tràng vỗ tay tán thưởng.
Dây chuyền nửa ẩn  cổ áo T-shirt  ánh nắng chiếu  tạo  một tia sáng lấp lánh.
Liên Hoài  tiếng động  sang,  thấy cảnh .
Lúc nghỉ giải lao giữa giờ,    về phía Nguyễn Tinh, ánh mắt như tro tàn  cháy lên, chăm chú  chằm chằm  cổ cô .
"Dây chuyền  cổ  từ  mà ?"
Hai má Nguyễn Tinh ửng hồng. "Bố tớ hôm qua mổ cá, ở, ở trong bụng cá tìm thấy."
Tâm trạng  căng thẳng  mong chờ dường như bùng nở trong lòng .
Cậu  cuối cùng cũng phát hiện   !
   nên mở lời thế nào để đòi Nguyễn Tinh trả  đây?
Không thể nào  là: "Dây chuyền  là của , trả  cho  ngay lập tức."
Liên Hoài giữ vẻ mặt bình thường : "Đẹp quá, cho  xem một chút  ?"
Nguyễn Tinh  thể lật đật  tháo dây chuyền.
Bạn cô  đột nhiên chen : "Đây là vật tùy  của con gái đó nha, Liên Hoài,    là thích Nguyễn Tinh đấy chứ?"
Nguyễn Tinh  hổ đánh cô : "Cậu  linh tinh!"
Sau đó ôm bóng chuyền chạy .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hon-ma-dang-thuong-muon-duoc-di-dau-thai-chuyen-kiep/chuong-10-hoa-ra-co-ay-khong-he-ngay-tho-nhu-ve-ngoai.html.]
  buộc   theo cô , nửa đường ngoái đầu  .
Liên Hoài  yên tại chỗ ngây ngốc  về hướng ,  hề  thấy những  xung quanh đang trêu chọc.
Lần , Liên Hoài  đồng ý lời thỉnh cầu tan học cùng về nhà của Nguyễn Tinh.
Không chỉ hôm nay,  đó liên tục mấy ngày   đều  cùng Nguyễn Tinh.
Bất kể  học  tan học, bất kể mưa gió.
Nguyễn Tinh  bám  , mỗi tối  khi  ngủ đều gọi điện thoại  lâu.
Dần dần, nội dung cuộc gọi của cô  càng ngày càng khiếm nhã.
Ban ngày lúc ở cùng Liên Hoài, cũng luôn chủ động  một  tiếp xúc cơ thể.
 kinh ngạc phát hiện, Nguyễn Tinh, cô  dường như thật sự  đơn thuần như vẻ bề ngoài.
Có một ngày, Nguyễn Tinh đến trường  đeo dây chuyền.
Sau khi cô  về, tức tối bực dọc gọi điện thoại cho bạn.
"Bạn trai kiểu gì ! Mày   hôm nay    gì với tao ? Tao trang điểm xinh  như thế mà   còn  thèm ,  gặp  hỏi dây chuyền của tao  ! Bị điên , là tao đang  chuyện với    là cái dây chuyền  chuyện với   hả?
Như thằng thần kinh , hôm nay tự nhiên lạnh nhạt với tao cực kỳ, tan học  thẳng một mạch,  chào một tiếng nào.
Tao nhắn tin cho    tao  đau bụng, bảo     đón tao,  mà     với tao là tao về thì bụng mày hết đau chắc?
Còn  lệnh tao ngày mai bắt buộc  đeo dây chuyền , tao  đeo thì    gì  tao? Cả ngày cứ tơ tưởng đến cái dây chuyền của tao, thật sự tưởng tao ngu !"
Cô bạn ở đầu dây bên  đáp : "Nghe mày  thế tao cứ cảm thấy   như  ma ám  nhỉ, haha?  mày  để ý , hình như   chủ động  gần mày là  ngày thứ hai  khi mày nhặt  cái dây chuyền đó thì ?"
Tay Nguyễn Tinh đang đập đồ ngừng .
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
"Không lẽ cái dây chuyền  của mày  ma lực gì đó hả? Giống như cái loại diễn trong phim ,  thể giúp mày khóa chặt trái tim  mày thích? Nếu  thì  hôm nay mày  đeo là    thèm để ý đến mày nữa."
Nguyễn Tinh do dự lật tìm dây chuyền , cầm   ánh đèn  kỹ.
Viên kim cương hình ngôi  màu xanh thẫm nhẹ nhàng đung đưa,  sự khúc xạ của ánh sáng tỏa  ánh sáng kỳ lạ, thể hiện  sự bí ẩn cổ xưa.
Nguyễn Tinh  say sưa, đột nhiên rùng  một cái.
Lời suy đoán của bạn cô    lọt tai, lập tức  chút do dự đeo dây chuyền trở  cổ.
Ngày hôm , Nguyễn Tinh  đeo dây chuyền đến lớp.
Quả nhiên, tâm trí Liên Hoài   về chỗ cô .
Dù     thấy , nhưng   ,  ở ngay bên cạnh  .
Cậu  như  khi mang đến cho Nguyễn Tinh những món đồ lặt vặt và đồ ăn vặt  thường thích,  lúc  chuyện với Nguyễn Tinh, sẽ vô thức gọi Tinh Tinh.
Nguyễn Tinh cho rằng những thứ đó là cho cô , cũng cho rằng,   gọi là Tinh Tinh.
 thật hy vọng   đừng miễn cưỡng bản  nữa.