Căn phòng    vật lộn  cho bừa bộn hết cả,     tiếng chạy vội tới.
"Liên Hoài, con  gì thế!"
Liên Hoài cứ như   thấy gì, lo lắng bất an, chỉ mải miết điên cuồng tìm dây chuyền,    cản thế nào cũng  .
Một vật  cận kề bên suốt mười tám năm đột nhiên biến mất, ai mà chẳng khó chấp nhận .
 phản ứng của   cũng quá lớn một chút.
Sao cứ như mất mạng  nhỉ.
 cúi đầu  ánh sáng lấp lánh ẩn  giữa lá xanh, trong lòng  nỡ.
Đằng nào cũng  thể thực sự rời , đùa giỡn   như   ý nghĩa gì chứ.
Thở dài một tiếng, ngón tay khẽ đẩy, chậu hoa rơi xuống đất, phát  tiếng động.
Liên Hoài đột nhiên ngẩng đầu.
Cậu  lục tìm sợi dây chuyền trong đống đất vương vãi, nắm chặt trong lòng bàn tay, khóe mắt đỏ hoe như chịu đựng uất ức lớn lao.
Haizz.
Biết thế     , cứ như thể  cái tuổi   bắt nạt trẻ con.
  xoa đầu  .
Đến khoảnh khắc nhận  giơ tay lên cũng khó chạm tới đầu  ,  mới sâu sắc cảm nhận , thì     cao đến thế .
Hóa ,  sớm  còn là một đứa trẻ con nữa.
Liên Hoài nhét sợi dây chuyền  túi, nhanh chóng kìm nén cảm xúc ,  sang  với    đang lo lắng: "Mẹ,    ạ,  nãy con đang tìm một món đồ."
"Món đồ gì mà quan trọng thế?" Mẹ   vẫn  lo lắng cho trạng thái tinh thần của  .
Cậu  trả lời lạc đề: "Mẹ,    việc  ạ, phòng con  học về sẽ dọn."
Nói xong, thần thái tự nhiên bước về phía nhà vệ sinh.
...
Liên Hoài đặt sợi dây chuyền  vòi nước rửa.
Cái  đúng là đòi mạng  .
Phải  rằng, dây chuyền chính là bản thể của , cho nên    gì với sợi dây chuyền, cũng tương đương với  điều đó với .
Cậu nhóc cúi đầu,   lời nào.
Dòng nước chảy nhỏ , tí tách chảy   .
Cậu  còn nhéo một góc khăn mặt lên, lau chùi từng chút một.
  phía   , hai tay khoanh  ngực, mặt đỏ bừng.
Giọng  đầy  hổ thoát  từ kẽ răng: "Liên Hoài, đừng... "
 , giờ     thấy bất kỳ âm thanh nào từ .
Nước chảy lên dây chuyền, cả   cũng ướt sũng.
Chiếc váy liền màu xanh dương  đang mặc, vẫn là chiếc bố   mua cho  khi nhập quan năm xưa.
Bất kể gió mưa thế nào,  chỉ  duy nhất bộ quần áo .
Ẩm ướt dính chặt  , khó chịu thật sự.
  cởi  vắt khô cái .
Dù    cũng   thấy ,  kéo khóa kéo đằng .
Dây váy thuận thế trượt xuống, lửng lơ trễ xuống vai, để lộ cả mảng lưng trắng ngần.
"Cái váy ... khó cởi thật đấy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hon-ma-dang-thuong-muon-duoc-di-dau-thai-chuyen-kiep/chuong-3-hoa-thanh-ma-roi-van-bi-thang-nhoc-cuong-hon.html.]
 hì hục xoay tay  ,  ngẩng đầu lên, bất ngờ chạm  ánh mắt  chằm chằm từ trong gương.
À!
Cái thằng nhóc , chẳng  chuyện  hồn gì!
Định dọa c.h.ế.t hồn ma ?
Liên Hoài chẳng   đeo dây chuyền  từ bao giờ.
Giờ   đang chống hai tay  bồn rửa mặt,   chằm chằm qua gương với vẻ khó đoán.
Sau khi vết nước  dây chuyền  lau khô, cơ thể  cũng kỳ diệu khô cong chỉ trong một giây.
Thế mà váy  còn  kịp mặc !
Trong lúc hoảng sợ luống cuống, hai bàn tay siết lấy eo , kéo nhẹ một cái, khiến   hẳn lên bồn rửa mặt.
 tiến thoái lưỡng nan.
"Tinh Tinh, đang trêu em ?"
Sao  đây   nhận    thù dai nhớ lâu đến thế nhỉ?
 cố gắng hết sức lùi về .
  ích gì ? Đằng  chỉ là một tấm gương mà thôi.
Thấy tình thế  ,  vội vàng xuống nước.
"Liên Hoài , thật  tối qua  mộng du tự tháo dây chuyền xuống đấy chứ."
Cậu  đáp   bằng một nụ  lạnh ngắt.
"Cậu  tin ?"  đúng là  dám   .
Gần quá.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Gần quá.
Cậu  áp sát về phía ,   thấy yết hầu   khẽ nhúc nhích, hình như sắp...
Hôn .
Dáng môi của Liên Hoài  , đường nét mềm mại, đầy đặn.
Hồi bé, cái miệng mũm mĩm  ngọt xớt gọi  là chị.
Dần dần, giọng   trưởng thành hơn, chẳng  từ bao giờ đổi cách gọi  là Tinh Tinh.
Rồi trở thành thế .
 cảm giác  đang tăng xông.
Cậu  khẽ mấp máy môi.
 căng thẳng nhắm chặt mắt và miệng .
Ngay giây  đó, theo  thở nóng hổi phả  mặt, đọng  bên má  chỉ là một câu cảnh cáo.
"Còn dám  dối, hôn cho nát bét."
Đại nghịch bất đạo.
Cậu   hôn nát bét ai chứ!
 trừng mắt   .
Cậu nhóc hạ dần ánh mắt xuống, hàng mi nửa rũ che khuất một nửa con ngươi.
Giọng   khàn đục hỏi: "Tinh Tinh, vết sẹo  n.g.ự.c chị là từ   ?"
Lòng  thắt , vội vàng lấy tay che vội.
Ngoài cửa, giọng  Liên Hoài xuất hiện đúng lúc  nên chút nào: "Liên Hoài, con đang  chuyện với ai đấy?"
Chết !