Tao chửi xong là tao  đ.í.t  liền chắc bã tức lắm đấy,mà thiệt tình ko    mặt bà  là tao thấy hãm .Vậy mà mày ở  cũng  nhỉ?
-Thôi mày bớt dữ    là ế đấy?
--Xía Có chồng như mày tao tTùng ế nguyên thủy còn hơn
--....
-Này mà tao thấy bên ngoài phòng ghi mày  rách âm đạo , tới mức đấy thế, nó  biến thái hả.Rồi điện thoại mày    cướp nửa ko  tao gọi  ?
-điện thoại tao giấu ,  mày lên mạng gắn thẻ face tao   hộ tao  việc bận  online  nha, thôi    lo cho tao đó
--Ừ,để tý tao đăng cho.
--Ừa mà  mày  tao trong  mà ?
--Do phứớc của  chồng mày đấy,bà     mày cho cả xóm  nên tao bắt thông tin cũng  nhanh!
Nghe con Trang  mà  nóng cả mặt ,cứ  thấy đau lòng,vì  thừa  với cái tính  chồng  sẽ phô trương  việc  thế nào mà, vì bà chẳng  lành gì để kể  về 
Thấy  xụ mặt, con Trang liền lên tiếng
-Tao xin  tao  cố ý  mày buồn ,thôi mày ăn cháo  để nó nguội mất
 gật đầu  con Trang mà giọng  ỉu xìu
-Mày  đúng mà? Tao   , cảm ơn mày nha Trang.
-Bạn bè mà ơn nghĩa gì mày ơi. Thôi ăn .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-dia-nguc/chuong-13.html.]
 đưa tay mở hộp cháo con Trang mang lên đang còn bốc  lên  múc từng thìa đưa  miệng tuy cháo thơm nức mũi thế nhưng trôi  cổ họng  là cảm giác cứ chát đắng,nhủ lòng  cố ăn để lót  nhưng cứ nuốt xuống  nghẹn ngay cổ mà nước mắt chảy dài...con Trang  cạnh bên nó thấy   liền vỗ vỗ vai  an ủi.
-Tao thấy tội mày quá Trang ,mà mai tao    tTùngnh phố  cho  tao   thể ở đây với mày nữa?  là tao đóng thùng mày đem  theo tao luôn chịu ?lên đấy tao lo mày từ A-Z  để mày khổ ?
Nghe con Trang      ngạc nhiên nên liền ngừng ăn   ngước lên  nó mà hỏi
-Mày lên đấy  gì? Sao mấy nay tao   mày  gì thế?
-À Anh tao  bên tài chính ,tao  lên  nhân viên quèn cho ổng, ê mà  là mày theo tao luôn , mai tao xúc mày  nha.
-Thôi, tao  tự do như mày   mà tao  . mà mày  lên đấy nhớ giữ sức khỏe nha. Chắc ở nTùng tao nhớ mày lắm đấy.
-Tao cũng nhớ mày!
Hai đứa bịn rịn  nó liền đưa tay ôm chầm lấy   rống lên   dù đang buồn vì sắp  xa nó nhưng   sang an ủi ngược  nó. Cái Trang tính nó  bô bô  đấy nhưng   mít ướt,đến lúc mà nó  thì  dỗ mãi chẳng nín.
Sau màn tâm sự thì Trang  chơi với  đến mãi tận chiều tối mới chịu về, mà cũng  trong  thời gian đấy, chồng  và Tùng cũng chẳng léo tới,.thế là mấy ngày ở bệnh viện   1mình xoay sở cho đến tận ngày   xuất viện về nTùng.
Buổi sáng đầu tuần,  nhận giấy xuất viện, và  thủ tục đến 2h chiều  mới   về, chẳng ai đón nên  đành bắt một chiếc xe ôm về đến nTùng.
Đứng  ngôi nTùng lạnh lẽo, đôi chân  bỗng chống thêm nặng, Ngó  ngó  chẳng thấy ai nên  đoán tầm giờ   lẽ  chồng  còn ở chợ, Tùng chắc cũng    về nên thấy nTùng đóng cửa im lìm .
Thở dài trong xót xa, và cứ nghỉ là chẳng  ai nên  liền  thẳng  phía nTùng  để thò tay  mở cữa, bởi nTùng   khoá  mà chìa khóa thì   giữ. 
Luồn cánh tay  khe cửa phụ nhỏ xíu để đẩy chốt cửa lên. Cạch… chốt mở ,  định   thì bất ngờ bên tai    hướng phòng của vợ chồng   tiếng  xì xào to nhỏ. Ngó mắt  thẳng tới phòng,  càng ngạc nhiên hơn ập thẳng  mắt  nơi đó  một đôi dép của chồng  với một đôi giày cao gót lạ lẫm đang để ở ngay ngắn bên ngoài..Bên trong  phát  những âm thanh rên rỉ đến kinh tởm 
 bàng hoàng  tới gần, tâm trạng sững sờ đến đau điếng khi mà tiếng ân ái bên trong càng lúc càng   rõ, và  cũng dư đoán  chồng  đang dẫn nhân tình về nTùng, và họ đang hoang lạc  chính chiếc giường của  trong khi     viện mới  về.
Tim  tan nát, hai dòng lệ nóng đỗi dài...Nghiệt ngã, thật sự quá nghiệt ngã cho chính  ..