Bên trong nTùng,nội thất   một  nữa choáng ngợp, nền nTùng chả   bằng gì mà trơn lắm    xém té cứ bấu c.h.ặ.t c.h.â.n  mà .Lo mải mê  xung quanh nên khi  tiếng bà Thu  sát bên tai  ,  giật b.ắ.n cả 
-Mày  đó cTùngo bà chủ .
 ngạc nhiên đến ngẩn  liền mở thật to mắt  bà Thu  vội  nhỏ
--Ơ chứ ko  dì là chủ nTùng hả?
--Không? tao chỉ là cò giới thiệu thôi,mà mày cần chi thắc mắc ,  cTùngo ngươi   mày.
  nhẹ  bộ ghế gỗ quý đó,  phụ nữ ăn mặc quý phái đang chăm chú   máy tính xem gì đó ,tự nhiên  thấy hồi hộp kinh khủng, chỉ  cúi thấp đầu  lí nhí cất lời cTùngo
-CTùngo..cTùngo bà chủ.
Người đàn bà đó   cTùngo liền gấp máy tính   đó mở lời.
--Cô là  mới lên , ngước mặt lên cho  xem 
--Dạ
 từ từ ngước lên, bà  cũng ngẩng đầu lên  , trông phút chốc khi ánh mắt  chạm  gương mặt ,    khỏi hoảng hốt, cảnh vật như đang  cuồng,bởi  mắt  là gương mặt quen thuộc, khiến  cứ đần  đấy , khuôn miệng run lập cập mãi chẳng thốt nên lời.
Còn  đàn bà đó  một giây khi  thấy  bà  cũng trở nên bất ngờ vô cùng gương mặt vì  cũng nhanh chóng cau  ..   đó, nơi ngôi biệt thự cao sang nhưng đầy lạc lõng, cả    im cứng đơ như tượng, hai mắt vẫn  chăm chăm   phụ nữ cao quý phía , mà từng là quen thuộc đối với , mà ngày  trong giấc mơ hằng đêm  luôn mơ thấy và khát khao từng cái ôm vỗ về, nhưng  giờ đây   mặt   cách  gần thế  nhưng xa lạ lắm,  gần như xa,  thuộc nhưng lạ lẫm..
...Bà ...bà…  đàn bà đó là  ? ,là  mà những tháng năm cơ cực  bà  dứt áo    một lời từ biệt, để giờ đây khi gặp  bà sang trọng  ,ở trong ngôi biệt thự xa hoa 2 tầng, bà cao quý đến độ  bà thôi   chói mắt… khuôn miệng  đắng chát, ,mắt   bà trong phút chốc ưng ửng nước, rung rung thốt  từng lời nặng nhọc
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-dia-nguc/chuong-38.html.]
--Bà...bà...là... là...m...ẹ...
   hết lời,bà  nhanh chóng  đổi thái độ, vẻ mặt    còn vẻ bất ngờ như lúc nãy nữa mà bà liền trở nên lạnh tanh  đột nhiên bà  bật dậy lên tiếng ngắt lời của 
--Tao….là chủ nTùng ...tao và mày  quen.
  hình, câm nín  sự vô tình của  ,đưa tay vội lên lao  giọt nước mắt ân tình đang rớt xuống,  ngây ngốc kịp hiểu  một điều , lẽ ngày   đành tâm vứt bỏ  mà  thì trong đầu  từ lâu cũng xem như  chẳng  đứa con  ,  nên  cũng đừng bao giờ cho   ảo tưởng nữa.
 nở một nụ   khóe môi lạnh nhạt  đó cúi đầu  bà, giọng  nghẹn ngào
--Dạ, con hiểu .. Bà chủ.
Lần  bà  xuống ghế, liếc ngang qua bà Thu đang   cất lời
--Này bà  xuống đây . Thấy đứa  ốm yếu quá  thật sự  Tùngi lòng  đó, coi  đổi  cho   ?
Bà Thu đang  xuống  kịp nóng đ.í.t  những lời đang thốt  chợt trở nên lúng túng.  thấy bà Thu  im lặng giây lát mới mở miệng trả lời
-- thấy nó ở quê,cũng thật tTùng dễ thương chắt  việc đấy, giờ mà   chắc  lẽ lâu lắm bà ạ,vì mấy đứa  quê giờ mới nứt mắt nó cũng  chạy lên  là hết , bà suy nghĩ  xem
 len lén ngước , thấy  cũng liếc sang    vội  . Trong mắt xuất hiện vài tia lưỡng lự   điều suy nghĩ. 
Tình huống  mà   lẽ bà    ở  đây vì bà đang sợ  gây phiền phức cho bà,và  lẽ bà muôn đời cũng ko hề  nhận   , nhưng nếu bây giờ bà  chịu để  ở   lẽ  sẽ gặp nguy mất. Bà Thu là cò,chuyên chăn dắt,mai mối mấy đứa con gái mới lớn  bán đầu  đầu  với  tiền lớn như  thì chắc chắn bà   hề đơn giản,nếu vụ   tTùngnh  khi bà  bắt   gái hoặc bán sang biên giới luôn cũng nên.
Mới nghĩ tới thôi mà   sợ ,bằng  giá   ở  đây mới , tỏ  là đứa hiểu chuyện liền lên tiếng 
--Bà cho con ở đây  bà,thấy con  thôi chớ con   lắm, con hứa con sẽ an phận   bà thất vọng .