Nghe  nhanh nhảu trả lời, bà Thu cũng liền chen 
-- đó, nó    bà để nó  thử xem . Nếu nó  ko   sẽ đổi  khác cho bà.
  im    ánh mắt như mong đợi,cuối cùng   cũng lên tiếng
--Thôi    nhận,đây là tiền thù lao cho bà,nhận   về.
Bà Thu mừng rỡ cầm vội cọc tiền lên đếm đếm vẽ mặt rạng ngời  đó cảm ơn   tuốt  về chẳng thèm    1  nào nữa.còn     đối diện với   chợt  trở nên bối rối chẳng    gì tiếp theo thì chợt   bà hắng giọng lên tiếng
--Từ nay mày gọi tao là bà chủ hoặc bà hai giống như con Ngọc nó gọi..Tao   trong đầu mày xuất hiện bất kỳ cách gọi nào khác với tao nữa. Công việc của mày là chăm sóc cho thằng què ở  lầu, điều quan trọng là  một năm mày   thì   để  con với nó tao sẽ bắt lấy đứa con và cho mày thoát khỏi nơi đây. Còn bằng mày    thì  một năm tao bán  mày cho bà Thu...lúc đấy mày sẽ  nếm trải cay đắng cuộc đời là thế nào? Mày hiểu rõ ?
Nghe rõ từng câu từng chữ lạnh lùng cất  từ miệng   mà  chẳng thể nào tin     trở nên  đổi và độc ác như , nhưng điều mà  bâng khuâng lúc  là chẳng  ban đầu họ  mua  để chăm sóc cho  nào đấy  liệt ? Sao bây Giờ   yêu cầu    con nữa,  khó hiểu nên liền  bà hỏi 
--Chẳng  ban đầu mấy  mua  để chăm sóc  bệnh thôi ,    điều kiện bán  trong  nửa?
Mẹ   lớn ,nụ  lạnh lẽo,vẻ mặt đầy tự tin cao giọng đáp trả lời 
--Mày hâm , là đang ảo tưởng một con nTùng quê như mày mà đáng giá 300triệu ?  nhất  yên phận thì nên chấp nhận điều kiện tao đưa ,tao Quế Vân   từng  điều gì mà bản  tao ko hưởng  lợi cả.Ngay cả   tao nếu cản đường tao tao cũng sẽ loại bỏ ko thương tiếc. Mày hiểu ??
 rùng ,cắn chặt môi đến bật máu,   thể ngờ vì lợi ích vì để  cuộc sống xa hoa như bao  mà     đổi tTùngnh 1  ích kỷ  xa như thế,bà sẵn sàng đánh đổi tất cả để đạt  mục đích mà bất chấp từ mặt cả đứa con gái ruột của bà,cho dù     bà   sinh con với  bà  nhắc đến để  gì,nhưng qua cách nãy giờ bà  chuyện  đủ thông minh để hiểu  vụ  tTùngnh công bà hưởng lợi ko ích... 
  gượng   , dáng bà kiêu sa sang trọng,   , tấm  tàn tạ quê mùa, Vân, Trang từ nay sẽ chẳng còn liên quan gì nữa , từ nay bà sẽ là chủ,còn con Về  chỉ là phận  tớ của bà Vân mà thôi.
--Sao,suy nghĩ đủ . Muốn   ?
--Dạ con .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-dia-nguc/chuong-39.html.]
--Tốt.. con Ngọc   đây tao biểu.
Nghe bà gọi cô gái lúc nãy mở cửa cho  từ đằng  chạy ,  mặt bà  cúi đầu
--Dạ bà cho gọi con.
Bà Vân chỉ tay về phía  nghiêm giọng
--Mày ở đây dạy việc cho nó rõ  đó dẩn lên phòng  hai mày cho nó  quen . bà  qua công ty một lúc, tối khỏi chờ cơm bà
--Dạ bà chủ.
.
Bà Vân   cô gái tên Ngọc chợt  sang  đối diện với , giọng  ngọt ngào trìu mến
--Chị tên gì? em tên Ngọc, chắc chị lớn tuổi hơn em ha, em mới 18 thôi
Thấy Ngọc dễ gần nên  cũng cởi mở trả lời
--Ừ  20 tuổi tên Trang
--Tên chị  mà  cũng  nữa nha!
Ngọc quá khen ,  còn thua Ngọc mà. Mà Ngọc nè    công việc gì thế. Cô cho    ?
Ngọc    đó chỉ tay lên phía cầu thang  cất lời
--Việc của chị đơn giản lắm,.hằng ngày chị chỉ cần chăm sóc và vệ sinh cho  Dũng thôi...còn việc nTùng là việc của em chị  cần  gì cả. ...