Xong phần  ,là đến phần ,phần    khỏi lúng túng,  chú, gương mặt   chi  đỏ gay gắt.
Hai tay  từ từ cầm cái khăn, nhúng nước ấm  bắt đầu chạm  khu vực nguy hiểm đó,  tới   nhắm chặt mắt  tới đó.
Và cũng bởi đang ngại  dám mở mắt  nên  cứ  liều,. vô tình một lúc   sờ trúng cái gì đó mềm mềm khiến  giật b.ắ.n cả  nên vội mở mắt  và tá hoả rằng tay  đang đặt ngay chỗ ...chỗ đó của chú.
Vội rút tay  nhanh nhất  thể. Thiệt tình là   cố ý,cũng chẳng cố tình  đang cố ve vãn lợi dụng chú , nhưng cái vật ngay  mắt  khỏi   tò mò. Vì theo như trong trí nhớ của  lúc   sống chung với Tùng chỉ cần  và   trong phòng dù  chẳng cần đụng chạm chỉ  yên thôi là của Tùng  cương cứng lên ,còn đằng  ngay cả nảy giờ cơ thể chú  đụng chạm cũng ko ít   mà cái đó của chú  vẫn nhỏ xíu ỉu xìu chẳng  tí gì gọi là tấn công cả. 
Vô thức   kìm  mà buộc miệng  sang chú,  tò mò lên tiếng hỏi
-- Bộ chú  liệt nên cái đó của chú cũng  liệt luôn  ? Lời   thốt  khỏi miệng, bất giác  liền đưa tay lên bịt miệng chặt , ôi thần linh ơi ?  mới  hỏi câu gì mà kỳ cục đến  nè,   liệt   thì kệ  , cũng  mắc mới gì đến  cơ chứ..
  hổ, cả gương mặt đỏ bừng tỏ  ngại ngùng  chú, hai mắt cứ chớp chớp, ,  khi  xong chú  giận   nữa mà thái độ cứ dửng dưng  chợt  đểu lên tiếng
--  liệt   liệt cô cũng quan tâm .  là giúp việc  đấy.  dù cô  quan tâm   thì  bộ dạng cô thế    cứng cũng cứng  nỗi , nên cô  cần tiếp tục phí sức chọc cho  hứng lên ?
Chú  xong,  chỉ tay lên mặt   điều ngạc nhiên hỏi 
--Cái gì mà phí sức. Xin  chú nhé dù chú  thật nhưng chú già , con cũng chẳng  hứng tơ tưởng gì chú  nha
Chú khẽ  lạnh  hắng giọng rõ to
--Mau  tiếp ,  cho cô    thích ai bên cạnh  mà  nhiều .
Thấy chú trưng bộ mặt  vui nên   trả lời  nửa mà yên phận tiếp tục công việc... cho đến khi chiếc quần mới  kéo lên đàng hoàng ,gương mặt  Tùngi lòng nhắm mắt  như  ý chuẩn   ngủ. Đôi Tùngng mi dài rủ xuống trông cực kỳ quyến rũ giữa đêm tối dịu dàng  mới an tâm    chú  lòng  nên  cũng nhanh chóng đem dẹp chậu nước,dọn dẹp và giặt giũ sạch sẽ đồ của chú xong  cũng chuồn nhanh xuống nTùng.
  xuống lầu  thấy bà Vân về từ lúc nào , thấy bà đang   phòng khách đang xem gì đó  máy tính, ánh mắt bà lơ đễnh khoác   chiếc áo choàng màu hồng hở ngực,da mặt bà dù   tuổi nhưng vẫn trắng hồng căng bóng trông bà    khiêu gợi sang trọng quá đỗi   chẳng thể nào nhận  bà là   của ngày xưa nửa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-dia-nguc/chuong-46.html.]
Chậm chạp  , cụp đôi mắt buồn bã, trống n.g.ự.c  nặng nề, liếc thấy   xuống bà liền lên tiếng
--Sao , công việc tao giao mày   chứ?
 mím môi  cạnh, nhẹ giọng trả lời
--  thưa bà con   ạ.
Bà Vân cầm lấy miếng táo đưa vô miệng nhai mấy cái nuốt xuống  đó mới  tiếp
--Vậy thì ,cố gắng tiếp cận  thằng què đó  sinh cho nTùng  một đứa con. Lúc đó mày   bạc đãi ?
 chần chừ trả lời 
--Cái đó của chú  liệt    mà con .. con
Lần  bà Vân    thế bà liền nhổm  dậy, sắc mặt  vẻ bất ngờ  hỏi  
--Tại  mày  nó  liệt?
 Tùng tỉnh trả lời,dù nhắc tới việc đó   thoải mái chút nào
--Thì trong lúc con  đồ cho chú ,con thấy cái đó của chú  yên   động đậy gì.. 
Bà Vân  xong  miệng chợt lộ  ý ,bà cong môi đôi mắt ánh lên nhiều tia phức tạp
--Tốt  quá.
 khó hiểu cứ  bà  trân trân, tại  lúc đầu bà kêu  sinh con cho chú,giờ  chú  liệt bà    là  thế nào, thiệt tình do  ngu ngốc  do tâm tư của bà  vốn dĩ thật khó hiểu..