Thế nhưng cái câu chú  chú ở với  sẽ chịu thiệt cứ lặp  lặp  trong đầu ,một lúc  khi  kịp hiểu  thì chú  leo lên giường  . ánh mắt  về hướng  còn mang theo đầy ý    tức rung   thoáng chút  hổ...ban đầu tiếp xúc thấy chú lạnh lùng khó gần bao nhiêu thì giờ   thấy chú vô liêm sỉ bấy nhiêu .  là  cách trêu chọc  khác mà,   liệt ,bại ,xụi gì mà ngày đầu tiên     đưa nguyên cây xúc xích cho  xem . vô sỉ đến mức quá đáng thật mà.
Bên ngoài chợt  tiếng bước chân   tới ,   tiếng của Ngọc bên ngoài cất lên
--Cậu hai, em để bữa sáng ngoài  nha,   lấy ăn cho nóng ạ.
  sang chú thấy chú im lặng chẳng trả lời.   tiếp tiếng bước chân con Ngọc rời ,  mới lên tiếng hỏi
--Sao  thấy giống kiểu như chú  thích Ngọc ? mà lúc  lúc nào cô  cũng để thức ăn bên ngoài cho chú ?  thì  chú lấy  , vì nếu chú   lấy chẳng  sẽ  phát hiện  ?
Chú  đó, Tùng thản   khi  đặt  câu hỏi, và chú trả lời ngay
--Vậy cô  lấy đem  giúp   sẽ chẳng ai phát hiện?
--Ơ, đang hỏi chú mà.
-- đang  lệnh cho cô  đó. Mà nè xưng   hả,  con nữa ? Hay tiện thể xưng  với  luôn  cho lãng mạn.
-Chú...ơ.....con...lỡ lời thôi. Để...con... lấy cơm cho chú?
 đỏ mặt vì  chú trêu nên liền  , còn chú thì  đó cứ  trêu . Lấy bữa sáng cho chú xong  cũng xuống nTùng ăn sán,. mà dường như ai cũng ăn cả  nên  bàn chỉ còn 1 tô thôi.  bếp Ngọc đang dọn dẹp,. theo phép lịch sự nên  gọi với
-Ngọc ăn sáng   ăn với chị nè?
Ngọc ngước lên   thái độ ko  thiện cảm cho lắm
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-dia-nguc/chuong-52.html.]
--Chị ăn ,em ăn ,em  giống chị  ăn giờ nào thì ăn,dậy giờ nào thì dậy, em còn   việc mà.
Thấy nó đang  móc   cũng thấy  nhột nhưng    khí căng thẳng nên  vờ  theo nó
--Tại chị ở quê mới lên nên chị  quen giờ giấc thôi. Mai chị hứa sẽ dậy sớm phụ em mà
--Xì quê với ở đây cũng  thôi  gì  chuyện  đổi giờ,. mà phận chị chị lo  việc chị cho  ,  cần chị phụ em ...
 im lặng chẳng trả lời nó nữa mà   bàn ăn luôn. Cảm giác   ghét  thật  dễ chịu chút nào nên miếng phở đưa  miệng  nuốt cũng chẳng trôi,cứ đắng nghét nơi đầu lưỡi. Định  lên  rót ly nước thì   thấy Ngọc  tới, tay cầm ly nước. Tay bên  cầm gì đó   .
Gương mặt Ngọc thoáng chốc  đổi   kiểu chán ghét  nữa nhưng cũng chẳng    với , chỉ là  đối diện với   đặt ly nước xuống bàn cùng với một viên thuốc nhỏ màu trắng đục và 
--Chị uống , là thuốc bổ bà chủ dặn chị uống đó. bà  chị uống để sớm mang thai cho bà.
Nhìn viên thuốc nhỏ  bàn ,tự dưng   cảm giác bất an  đó,    ánh mắt sắc lạnh của con Ngọc   mà  chẳng yên tâm chút nào cả, bởi vì   nghỉ bà chủ  sớm Tùngnh động như ..nhưng viên thuốc  bà  đưa nếu   uống là trái lời bà  , lúc đó chắc sẽ   chuyện nên  giả vờ như  vô tư  mặt con Ngọc mà cầm viên thuốc lên đưa ly nước vô miệng uống cái ực cho qua chuyện.
Nhìn  uống xong, buông cái ly nước xuống, con Ngọc vẻ mặt thoáng đỗi dịu dàng, nó căn dặn 
-- Thuốc  bà chủ dặn chị hôm nào cũng  uống mới nhanh  thai  nên sáng ngày nào chị thức dậy vệ sinh cho  hai xong thì xuống đây em lấy thuốc cho chị nha.
--Sao bà chủ  đưa trực tiếp cho chị , với  chị mới  bà chủ lo   sớm quá  
Nó   ngây thơ vô  tội đáp
--Ý chị là bà chủ lo thừa đấy ?  thôi chị  gì cứ trực tiếp gặp hỏi bà chủ , em là em chỉ  theo mệnh lệnh thôi