Thấy    miết  vẻ đang liên tưởng đến điều gì nên  đang chuẩn  rút mãnh vỡ  chân  cũng  ngước lên ,   hắng giọng một cái rõ to, giọng  cất lên đầy vui vẻ
--Em đang nghĩ gì đó,để  đón xem nha,..  thấy   trai quá nên động lòng   đúng  hả?
Anh hỏi xong liền tiện tay véo má  một cái thể hiện sự cưng chiều  thiếu chút nữa là   cảm động tiếp tập hai rơi nước mắt nữa ,cũng may  gượng  ,hít hít mũi thật sâu cho dễ thở đồng thời  cũng đưa tay lên lau lấy giọt mồ hôi đang rỉ   vầng trán cao của , khẽ , bẽn lẽn trêu 
-Chú già đoán đúng  đó,em cũng  hiểu  em  đỗ  chú mất  nè.
Anh   ánh mắt  sững , vì những lời trêu chọc của  mà  ,trong mấy giây gương mặt  lập tức nghiêm túc hẳn,  hỏi  như   khẳng định 
--Em  thật chứ?
 , hai gò má trở nên ửng hồng, cúi đầu thật khẽ  cho lời đáp
Bàn tay  phút chốc vì Tùngnh động của  mà rung lên,  thấy  còn đang   tươi nữa..
...
Tuy lúc    trả lời  tiếp nhưng     Tùngi lòng với tình cảm của  .×Có lẽ   lúc  vẫn còn đang thắc mắc,và một   còn  thể tin ,tại  mới mấy ngày gặp gỡ mà  và   dễ dãi chấp nhận  tới với mối quan hệ như  đúng ? Ừ ban đầu  cũng nghĩ như thế đó,nhưng đặt  vị trí  ở hiện tại thì tình yêu   là gặp gỡ một thời gian dài, theo đuổi một vài tuần, một vài tháng  thậm chí một vài năm là mới yêu , Tình yêu đến với  đơn giản lắm,vì bước đệm ban đầu  với   quan hệ  nên cảm giác   sẵn ,giờ là chỉ cần ở gần bên ,   trong khoảnh khắc nào đó là vô tình tình cảm củng châm ngòi bắt cháy lên thôi
Anh vờ  hỏi  gì nữa cả vì vết thương  chân  bắt đầu chảy m.á.u  nữa .   xuống,đôi mắt tỏ  sự sợ hãi khi thấy m.á.u vì  vốn dĩ cũng  sợ m.á.u lắm..
Phát hiện  gương mặt   xanh  nên  liền mở lời
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-dia-nguc/chuong-78.html.]
-Nếu em thấy sợ cứ nhắm mắt  . Nếu đau cứ đưa tay bấu chặt lên vai , vì chắc sẽ đau đó .
  lời  liền nhắm đôi mắt  nhưng vẫn hi hí  xem cách  , ngay lúc   đặt hai ngón tay ép chặt lấy miệng vết thương  chân  ,tay còn  nhanh chóng cầm lấy mảnh vỡ mà dứt khoát rút , cơn đau khiến  khẽ rùng  mà nhăn mặt  ,bên  mấy ngón chân vô thức cũng quíu  luôn
--Xong , em còn đau ?
Nghe tiếng , liền mở mắt , xuống bàn chân  thấy  băng  cẩn thận , khéo léo tới mức mối vải băng buộc  cũng  đủ, bó  chân  là mấy ,vẫn cho  cảm giác thoải mái lắm,
 thở phào, may quá dù đau nhưng   nhanh nên  đỡ sợ. ,gương mặt vì thế cũng giãn 
--Em hết đau ,cảm ơn  nhé!
--Lúc nảy em   mà hốt hoảng , chân  thương cũng  để ý là ,  chuyện gì cứ từ từ kể rỏ   xem
Nhắc tới   nỗi cả óc, hình ảnh đứa bé  hiện  trong đầu khiến  rùng . ngập ngừng lắp bắp
--Cái phòng kế bên... hình như  ma thì ,em ..em thấy nó hai   đó ?
Nghe      ngạc nhiên 
--Nó là ai?Phòng kế bên là phòng của   lúc , lâu chẳng ai dùng tới .. lẽ bà  sắp xếp em  phòng đó ở lúc em mới lên đúng ?
-- ,em ở phòng đó đó. Mà   ?Lúc  phòng đó là phòng của   hả? Vậy đứa bé mà em thấy  liên quan gì tới   ?
 tò mò nín thở   chờ mong câu trả lời từ  vì trong lòng  đang  nghi hoặc và  nghĩ  điều gì đó ẩn chứa trong căn phòng đó , chỉ thấy  thoáng thở dài, gương mặt  trầm ngâm hẳn, đôi mày rậm khẽ châu , mắt   xa xăm vô hướng   bắt đầu kể cho