Sương bên ngoài bắt đầu thấm , gió  thổi hiu hiu len lỏi qua những khe cửa lùa  phòng khiến   lạnh khẽ rùng . Vừa để mắt xem  tranh thủ sắp xếp   thứ yên vị chỗ cũ,  lo lắng cứ  về phía cánh cửa dòm chừng  ai về ?
Cuối cùng hên là  thứ diễn  suôn sẻ,  và  cùng rời khỏi phòng trong tiếng thở pTùngo
_____
Ngồi yên vị  chiếc giường,dù  gần sáng nhưng hai đôi mắt chúng  đều  tỉnh táo,chẳng  chút gì là buồn ngủ cả, cứ cầm chiếc điện thoại xoay xoay nghiên cứu.
Lúc  tự nhiên  gương mặt  nghiêm túc vô cùng khiến  chợt phụt  ,  sợ  mắng nên liền đưa tay che miệng ,phát hiện  đang , liền lườm  một phát,  nghiêm giọng
--Em vui lắm   mà  như đười ươi nhập ?
 nén  nghênh mặt lên bật  
--Lúc nãy ai  tin em mà,giờ   vẻ suy tư quá , chẳng  nãy giờ  suy nghĩ  gì  mà em thấy mặt  căng lắm  đó,áo  còn ướt đẫm mồ hôi  !
--Giờ  tin em    cô nương, máy  bỏ lâu  hết bin , đang nghỉ ko  nó đang chứa cái gì trong  đây?
 đưa tay giật điện thoại trong tay  xong cầm lấy  vẻ xem xét  đó trả lời tỉnh bơ
--Có thế mà  cũng mắc công nghĩ ? đem sạt   mở nguồn lên là  chứ gì!
Anh   , liền  sang đưa tay ký đầu  một cái rõ đau  hắng giọng
--Lấy cái gì mà sạc hả cô nương?
--Thì cáp sạc điện thoại chứ... gì ..  ..mà.,
mà..
  vẻ lúng túng như  điều gì đó  đúng, đưa tay lên gảy gảy đầu,ánh mắt cụp xuống im lặng...
Anh nhếch môi  trêu ,tay  nâng mặt  lên
--Sao,nghĩ  gì mà ấp úng ?
  gượng,nhỏ giọng đáp lời 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-dia-nguc/chuong-81.html.]
--Em..em quên, cái     chui sạc của nó..
Đáng lẽ   bắt bẽ  nhưng vô tình   vặn    tiu nghỉu.  là gừng càng già càng cay, trẻ càng lớn càng thâm mà?
Anh lớn hơn , trải qua cũng  nửa đời  nên bộ não của  cũng suy luận hơn , lúc  chiếc điện thoại là   đoán  nó hết bin cần  sạc ,nhưng   quên bén cái dây sạc điện thoại loại  nó khác và cũng coi như là hiếm thì lấy gì mà sạt.Chưa  tới   nó còn xài    hư mất .
Biết  đang  hớ nên xụ mặt,  liền  đểu một cái, đưa tay giành  điện thoại  đó tiện tay bỏ qua một bên
 giật     đang định  gì thì trong phút chốc  liền cởi phăng chiếc áo  đang mặc    bỏ xuống nền nTùng, hai tay  ôm lấy bờ vai   đẩy mạnh   xuống chiếc nệm đen huyền êm ái.
Không để  kịp phản kháng,  khom mặt  sát xuống đối diện với mặt ,khiến  tròn mắt cũng mở to   lấy . Dũng khẽ nở nụ , nụ   tựa như ánh trăng tròn  bầu trời bên ngoài ngay lúc ,  khom xuống cạ cạ chiếc mũi của   mũi  để dụ dỗ  lòng  cũng khẽ rộn lên. Anh cất lời  đủ cho   
--Cái điện thoại đó để mai  hẳn tính còn bây giờ chúng …
    ý định gì, dù trong tim  dấy lên sự yêu thương nhưng vì còn những khúc mắt lăn tăn trong lòng nen4   . Cứ  đưa tay  ngăn  
--Này.. .. khoan , Sao  tự tiện quá  hả?...Em ... ..m
---Ưm,ư ., buông em .. r..a..a
Dũng  để   cơ hội  gì thêm nữa liền lập tức áp miệng   miệng  đặt lên một nụ hôn  sâu  những lời trong miệng   định thốt  liền cắt ngang .   đáp trả  mà cố tình tránh né, đôi tay bên  vụng về đẩy cơ thể   nhưng bất tTùngnh
Thấy  chống cự  vẫn   ý dừng  mà ý  trong mắt  càng lúc càng đậm,  càng chống cự càng  dục vọng của  dâng cao hơn thì , đôi môi  tấn công sâu trong khoang miệng  hơn,chiếc lưỡi tham lam càng quét như vũ bão đảo hết  gian bên trong  đó quấn lấy lưỡi .
Anh áp đảo tới mức khiến  thở  kịp, định cựa quậy thoát  khỏi  nhưng  đó cơ thể     lời, cứ thế nó mềm nhũn  vì  thở thơm tho của  len lỏi  cánh mũi … giờ phút  gương mặt phong lưu vẻ  xuất sắc  tùy vết cứ đối diện  mặt quyến rũ thế  cứ thế vô tình khiến cho   mềm lòng tan chảy  .
Anh Tùngi lòng khi thấy   yên, lập tức cánh tay bên  ấm áp cầm chặt lấy tay  đặt xuống  cự vật của  đang dần to  bất chấp..
Anh buông lời ngắn gọn 
--Em chống đối nhưng bất tTùngnh ?
 là giờ phút  sỉ diện của   chó tha  vứt   nên mới   ngượng miệng đây mà, sự việc còn   điều  rõ ngọn ngành mà  còn  hứng thế  thì  phục  luôn  đấy,1 tay còn   đưa lên đ.ấ.m  n.g.ự.c  mấy cái cho đỡ ngượng mà trả lời
-Anh buông em  coi.
-Không?
-Anh! Đồ biến thái mà,  thả em  coi...