Sáng hôm , Trâu Niệm tinh thần.
Tối qua quên tắt máy lạnh, cuộn tròn sofa ngủ lâu như , nên cảm .
Đau đầu nghẹt mũi, vô cùng khó chịu, gọi điện thoại xin nghỉ....
Mặc kệ, hôm nay quyết định , Hướng Dương cô mới thức dậy, khi , Hướng Dương dặn dò cô nhớ tiêm thuốc.
Trâu Niệm ngây ngốc trong phòng khách, tối qua uống thuốc cảm.
Thuốc tránh thai là uống đó, đó ở phòng việc hơn hai mươi mấy ngày dùng biện pháp tránh thai, ở Bắc Kinh dùng bao, cô lắc đầu, đây là đang nghĩ bậy nghĩ bạ cái gì, một đứa trẻ ý định sinh, thì khỏe mạnh thì liên quan gì.
Hướng Dương ngoài trở về?
Không mang theo chìa khóa?
Mới tám giờ sáng.....
Trâu Niệm mở cửa, cửa mở liền thấy một đàn ông tuấn tú vẻ mặt mệt mỏi, như trời trồng ở cửa.
Trên Nguyễn Duật Nghiêu mặc áo sơ mi trắng, trong tay xách áo khoác vest, chống cửa bằng một tay, tay giữ cửa khéo bao phủ tay mở cửa của cô, ngón tay thon dài vuốt ve tay cô, với cô: “Chào buổi sáng, nhớ em.”
Có như thế nào Trâu Niệm cũng ngờ rằng, sáng sáng nhấn chuông cửa , là .
Cô bảo Nguyễn Duật Nghiêu trong, hỏi , về tới thành phố B thì tới đây?
“Vừa xuống máy bay, chúng còn rời khỏi sân bay, thì liền nhận điện thoại của cô Hướng bạn em....” Anh sofa, với cô.
“Hướng Dương?” Trâu Niệm bối rối.
ngược cũng lo lắng gì, Nguyễn Duật Nghiêu sẽ bởi vì cuộc gọi phiền của Hướng Dương mà tức giận, biểu cảm của , thì hình như tâm trạng vô cùng .
Chỉ là tò mò, Hướng Dương bừa gì .
Mê Truyện Dịch
“Cô , em hồn vía lên mây, còn hỏi , rốt cuộc gì em .” Nguyễn Duật Nghiêu giơ tay lên, nắm lấy tay Trâu Niệm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-1001.html.]
Kéo cô tới bên cạnh .
“Để rót xong nước .” Một tay khác của Trâu Niệm là chiếc bình thủy tinh nhỏ, nặng, đột nhiên kéo như , suýt nữa là hất hết nước ngoài.
Cô rót xong ly nước cho , đặt bình nước xuống, còn kịp gì, thì giây tiếp theo kéo lòng.
Anh sofa, cả Trâu Niệm ngã lòng , tay chống lên lồng n.g.ự.c rắn chắc của , trong nháy mắt liền đỏ mặt vì ánh chăm chú của .
“Là bởi vì nên hồn vía lên mây , cũng , rốt cuộc, gì em ....” Giọng của , vô cùng khàn, cô, đó dùng môi cọ cọ cổ cô, ngửi mùi cơ thể nhàn nhạt cô, thở vốn bình thường của đàn ông, liền trở nên càng ngày càng thô trầm.
Thức đêm bận rộn với công việc tay, khác cùng cũng gặp họa, bay chuyến nửa đêm, tới thành phố B thì là sáng sớm, máy bay, nghỉ ngơi ngắn ngủi trong chốc lát, một đêm thức trắng đầy mệt mỏi, khiến cho giọng khàn khàn gợi cảm như thế, khiến khác thấy thì đau lòng, nhưng vô cùng thích.
Trâu Niệm dám cử động, ngón tay chạm lồng n.g.ự.c áo sơ mi của .....
Cô cúi đầu, im lặng.....là bởi vì nên hồn vía lên mây, nhưng là vì mà hồn vía lên mây, là bởi vì con , nên mới hồn vía lên mây.
Khiến cô con, mang thai đứa con của .
Trâu Niệm chuyện, cho trái tim Nguyễn Duật Nghiêu càng thêm mềm mại vì cô.
Đây là khi cô nhớ , gặp con thật của , nên nũng sự tủi của cô trong lòng .
Anh từng thấy phụ nữ nũng, chính xác mà , là từng thấy phụ nữ nũng bên cạnh , lẽ hành động nũng trong mắt khác, khác với trong mắt .
Hành động nũng trong mắt chồng và chị dâu của Trác Địch, trong mắt , là hành động vô cùng phản cảm gai mắt, đó gọi là nũng.
Còn sự im lặng chuyện, yên tĩnh, liếc thôi, trong mắt là hành động nũng khiến lòng hừng hực nóng rực.
Nguyễn Duật Nghiêu cúi , hôn lên môi cô, l.i.ế.m đôi môi mềm mại của cô, thấp giọng : “Sao chuyện?
Hửm?” Hai cánh tay của , ôm chặt cô lòng.
Anh xoay , dịu dàng đè cô .
Trâu Niệm thể cử động, hai tay ôm lấy cổ , nhàn nhạt : “Anh thấy hồn vía lên mây , bệnh cảm của vẫn khỏi hẳn.....”
Cô , giọng lúc chuyện bình thường, bên trong chút cảm mạo.