Tới bên ngoài chung cư của Nguyễn Duật Nghiêu, Trâu Niệm xuống xe đầu tiên.
Bộ dạng hốt hoảng xuống xe như thể chạy trốn đó của cô, khiến Nguyễn Duật Nghiêu nhíu mà, lẽ thể cảm nhận tâm trạng của cô, cảm thấy thể chịu nổi?
Anh xuống xe, đưa cô .
Trong thang máy, Nguyễn Duật Nghiêu thấp giọng : “ thể giúp em ngăn ánh mắt của khác, cũng thể giúp em ngăn những lời của khác, cho nên em cần rối rắm gì cả, tài xế gì ?
Không , dám, dám biểu hiện ngoài.”
“Chúng ở cùng đáng hổ, là sự thật, biểu hiện ngoài, nghĩa là nghĩ.” Trâu Niệm cau mày.
Nguyễn Duật Nghiêu bực bội châm một điếu thuốc trong thang máy, đây là đầu tiên hút trong thang máy, nếu bởi vì quá phiền!
“Em buông tha cho bản ! Buông tha cho trái tim em!
Coi như, cũng là buông tha cho !” Giọng của , vô cùng trầm.
Trâu Niệm , đây là thái độ gì?
Chẳng lẽ trong cảnh hèn hạ , ngay cả quyền rối rắm cũng ?
Nguyễn Duật Nghiêu ngớ , chợt nhận , là giọng điệu của quá hung dữ .
Anh nắm lấy tay cô, sợ cô giận, kẹp điếu thuốc đang cháy giữa các ngón tay, hút nào.
“Ra ngoài.” Anh gọi cô.
Thang máy lập tức , đang cô và Nguyễn Duật Nghiêu, , Trâu Niệm khịt khịt mũi, chỉ đành ngoài cùng .....
Anh mở cửa, nhíu mày, bước tới một bước, vòng tay qua ôm lấy eo cô, mang theo chút sự cưỡng chế trong cái ôm ấm áp, dẫn cô căn hộ.
“ ý gì khác, chỉ là khiến em mệt như , những thứ ý nghĩa , tưởng tượng nghĩ tới nó gì?
Chúng ở bên , vui ?” Anh .
“Chỉ bản vui....” Trâu Niệm .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-1011.html.]
Hoặc là , tính thử xem, khi nào vui? Lúc l..m t.ì.n.h mới vui ? Sau đó thì , mỗi gia đình riêng của , mỗi một nửa khác của , cho dù yêu, thì cũng pháp luật công nhận!
Cùng trốn ánh mắt của nhiều , bây giờ nghĩ tới, cảm thấy mệt, nhưng Trâu Niệm cảm thấy, nhanh, cũng sẽ suy nghĩ giống như cô, sẽ cảm thấy mệt.....
Cô mệt , sẽ nỡ rời khỏi , sẽ mong chờ an ủi vài câu, chứ hung dữ với cô, chỉ đơn giản như .
Còn nếu mệt , thì sẽ trực tiếp bỏ rơi cô .....
“Đừng nghĩ nhiều như , ở cùng , như thế ?” Anh hỏi.
Mê Truyện Dịch
Trâu Niệm mím môi, hít sâu một .....nếu dễ , thì tìm một cái cơ đẽ cho sự sa đọa của , thể nhiều cái cần đạo lý.
đây, cô chính là việc rối rắm, khác chỉ mũi mắng “Làm gái điếm còn lập đền thờ cho !”
Nguyễn Duật Nghiêu bước tới một bước, ôm lấy cô, đưa tay vuốt ve tóc cô, ôm cô trong lòng , “Đừng giận, cố ý phát cáu với em.”
Có nhiều lời giận dữ thốt với , nhưng lời xin của cùng cái ôm ấm áp , khiến cô còn tức giận nữa, lẽ thật, sự rối rắm của cô, mang tới nhiều sự vui cho , cô khẽ gật đầu, cô cũng đau lòng , rối rắm là bởi vì sợ cách thức xa quá đau đớn.
Về tới căn hộ, tắm thêm nữa, ở chỗ cô chỉ tắm qua loa, về điểm giống với Trâu Niệm, thích tắm, lúc ở bên đó, cô cũng tắm tới phiền Hướng Dương.
Ở chỗ thuốc cảm, Trâu Niệm cầm chìa khóa xuống lầu nữa, mua thuốc cảm cho .
Lúc mua về tới, tắm xong, đưa mấy viên thuốc cảm cho , rót thêm một ly nước ấm nóng, Nguyễn Duật Nghiêu cầm lấy, uống .
“Biểu cảm là thế nào?” Trâu Niệm .
Lông mày nhíu chặt, biểu cảm vô cùng đau khổ....
“Đắng quá.” Anh .
Trâu Niệm nhịn bật , “Anh mà sợ đắng?”
Anh hỏi, “Em cũng cảm, uống ?”
“ uống ....” Trâu Niệm thuận miệng bừa, uống, đối mặt với việc đang nghĩ như thế nào.
Nguyễn Duật Nghiêu duỗi cánh tay ôm cô lòng, tới phòng ngủ, nghiêm túc : “ chỉ sợ vị đắng, sợ nỗi khổ trong cuộc sống, chỉ duy nhất, sợ nỗi khổ em cho ....”
Trâu Niệm , còn lời nào để .