Cô cũng lại than thở, Nguyễn Duật Nghiêu ở đấy yên tĩnh mà dùng cơm, đến đây tìm cô làm gì ?
Sợ sẽ bị mẹ chú ý đến bên này.
Nghe vị khách hàng của Hướng Dương, Lục nói, Nguyễn Duật Nghiêu cùng mẹ cùng dùng cơm, ngoài làm việc, Nguyễn Duật Nghiêu và mẹ sẽ đến nhà ăn này.
Lúc đó Trâu Niệm xong, tim đập rộn ̀ng, mặt bỗng nóng bừng lên, vừa lúng túng lại vừa khẩn trương, mặc dù mẹ của Nguyễn Duật Nghiêu biết cô là ai, nhưng cô là đang chột dạ.
Trâu Niệm thậm trí sợ hãi, sợ mẹ Nguyễn Duật Nghiêu một ngày nào đó sẽ ̀n nhẫn cho cô một bạt tay, mắng cô một câu "Đồ hồ ly tinh biết xấu hổ !"
Chửi rủa rồi, đến một dấu chấm câu cũng phản bác được.
Bởi vì nói như vậy cũng là đúng sự thật . . .
Dù cho có Nguyễn Duật Nghiêu nói qua, mẹ cũng thích con dâu Trác Địch hiện ̣i, nhưng Trâu Niệm cũng thể thản nhiên nói mình có được Nguyễn Duật Nghiêu, cũng chỉ là kẻ trơ tráo cướp bóc những điều vốn của người khác.
Mẹ sẽ thích cô ? Đoán chừng dường như sẽ thích.
Bên trong hào môn, nhất là gia ̀nh cán bộ cấp cao, tìm con dâu, cho dù có nhượng bộ bỏ qua chuyện môn đăng hộ đối, gia thế bình thường cũng có thể, thế nhưng, nếu như là phụ nữ đã từng kết hôn thì ?
Mẹ của sẽ dẫn vô số suy nghĩ về Trâu Niệm.
Cô cảm thấy bản mình dường như có chút khác , làm có thể gả cho chứ ? Đoán chừng, đời này cũng khó có khả năng.
Thế nhưng, con cái sinh đến lúc trưởng thành, phải nói với chúng thế nào ?
Nói cha mẹ bởi vì yêu đương vụng trộm mới sinh con ?
Hay là cần Nguyễn Duật Nghiêu nói láo, dùng cách nói khác để che giấu sự thật buồn nôn này ?
Trác Địch, người vợ này của , sẽ làm thế nào để đối đãi với đứa trẻ này chứ ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-1262.html.]
Trâu Niệm tự hỏi chính mình, con sinh xong có thể giao cho Nguyễn Duật Nghiêu ? Tuyệt đối thể !
Mê Truyện Dịch
Con nhất ̣nh phải lớn lên ở bên cạnh mình mới được.
Nếu như cướp con , dù bằng cách nào thì Trâu Niệm đều cảm thấy mình thế đơn lực bạc, nhất ̣nh là đoạt lại nổi . . . Liên quan đến chuyện sinh hoạt, làm để nuôi dưỡng con, Trâu Niệm cũng từng, thậm trí còn dám cùng bàn bạc.
Mọi thứ Trâu Niệm đều dám nói dứt khoát , cũng giống với người đàn ông tên Nguyễn Duật Nghiêu này, cô cũng có chút tâm lý, bỗng nhiên kịp phản ứng về vấn đề nuôi dưỡng con, Trâu Niệm cảm thấy nhất ̣nh phải tìm thời gian thích hợp cùng bàn bạc một chút.
Ra khỏi nhà vệ sinh, Trâu Niệm nhìn thấy Nguyễn Duật Nghiêu vẫn còn đợi cô.
Lúc này nhà vệ sinh có người, nắm lấy tay cô, nâng lên rồi nhẹ nhàng hôn lấy một cái, kéo cô theo một hướng khác.
"Đi vậy." Trâu Niệm hỏi .
Đây là . . . Hướng ngược lại với phía Hướng Dương đang dùng cơm bên .
Từ nhà ăn đằng , qua nhà bếp chế biến món ăn, nối thẳng đến đằng nhà hàng, là một nơi giống như hoa viên, với những lối quanh co mặt đất, được lát thêm đá, còn có ba chiếc ghế và một chiếc bàn, nơi cô và Nguyễn Duật Nghiêu giẫm lên là một bãi cỏ xanh nhỏ xinh .
Nguyễn Duật Nghiêu bỗng dưng dừng lại rồi đầu.
"Nơi này có thể tùy tiện vào à ?" Trâu Niệm hỏi , thật sự là cô biết.
"Cửa hàng của bạn nên có thể tùy ý vào." Nguyễn Duật Nghiêu nắm lấy ngón tay cô, thản nhiên nói: "Trước mỗi khi tới nơi này đều sẽ cùng ông chủ ở đây ngồi cái bàn này rồi uống chén trà, cảnh vật rất tốt."
" mà, lần nào chỗ ăn cơm, ông chủ cũng là bạn ?"
Chuyện này khỏi kỳ lạ . . .
Có một quán trà, còn có nơi này, trước cũng có một nhà hàng Tây khác, theo trí nhớ của cô, ông chủ đều là bạn bè của Nguyễn Duật Nghiêu.
Nguyễn Duật Nghiêu nhíu mày: "Chuyện này cũng có gì, hơn nửa các nhà hàng em ăn đều là dẫn em , hơn nữa dẫn em ăn cũng chỉ có thể lựa chọn quán của bạn bè để đề phòng có người khác nhìn thấy, muốn bảo vệ em bị liên lụy, vô sỉ, buộc em phải cùng như vậy, cho nên, muốn cân nhắc đến cảm xúc của em. Em đã vì mà nỗ lực rất nhiều.
May mà quán của bạn , ̣i Thành phố B đều rất nổi tiếng là vị cũng vô cùng ngon."