“Đừng nổi giận với em mà, Nguyễn Duật Nghiêu, chuyện gì chúng từ từ . Bản thiết kế là em , thế nên em nhất định sẽ tiếp, mặc dù em mang thai nhưng cũng cảm thấy mệt mỏi gì cả, đừng để Lục tổng và Hướng Dương đối xử với em như thế, bọn họ sẽ xem thường em, nghĩ em yếu ớt! Hơn nữa, tăng ca một chút thôi, chứ đến tận khuya, em mệt.
Cảm ơn quan tâm đến em, nhưng mà cầu xin để cho em yên lặng một chút.”
Trong lòng Trâu Niệm loạn vô cùng, một bên má cô vẫn còn in hằn dấu tay của Trác Địch. Có lẽ mang thai đúng là chút ảnh hưởng đến tính cách của phụ nữ, Trâu Niệm cảm thấy mặc dù thể khống chế cãi với , nhưng trong lòng kiềm chế lửa giận. Anh thể nào cho cô chút gian tự do, đừng lúc nào cũng theo ý như thế ? Để cô thời gian điều tiết tâm trạng hỗn độn .
Có lẽ chỉ cần một đêm trôi qua, cô ngủ một giấc, sáng mai tâm trạng sẽ hơn!
Hai cúp điện thoại, đó ai liên lạc với ai nữa.
Trâu Niệm việc đến hơn sáu giờ mới rời khỏi công ty. Cô bầu trời thành phố tăm tối, khẽ mím môi một cái. Nguyễn Duật Nghiêu chắc là ăn cơm với khác , hoặc là đang một ở nhà, giận dỗi với cô.
Chín giớ tối, điện thoại di động của Trâu Niệm reo lên.
Cô cầm lấy, điện thoại hiện đó, là Nguyễn Duật Nghiêu gọi.
“Vẫn tan ca ? Anh vẫn rời , đang chờ em tan ca để cùng ăn cơm đấy.” Nguyễn Duật Nghiêu như , giọng ấm ách.
Mê Truyện Dịch
Trâu Niệm che miệng, nhẹ nhàng dậy.
Một lúc , cô mới khiến giọng của trở như bình thường: “Anh đang ở ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-1332.html.]
Nguyễn Duật Nghiêu đúng là tức giận, kiên trì nhẫn nhịn đến chín giờ tối, đó mới gọi điện cho cô. Giọng của còn mang theo chút oán trách, với cô, thực sự thể cô bên cạnh, ăn một nuốt nổi. Rõ ràng hai ở chung một thành phố, thế nhưng giống như cách xa ngàn dặm, trái tim vô cùng đau đớn, nhưng cũng nỡ nổi cáu với cô, bởi vì trong bụng cô lúc còn kết tinh quả ngọt của hai .
Trâu Niệm cúp điện thoại, hai mắt ẩm ướt. Cô cầm điện thoại di động và chìa khóa, rời khỏi nhà.
Thôi kệ, chuyện thế nào thì thế đó, cho dù một giây ngoài cô ô tô đ.â.m c.h.ế.t thì cô cũng gặp .
Cảm xúc thể khiến con trở nên bốc đồng như , nhiều thể nào khống chế . Nó , nhưng cũng lúc bi thương.
Trâu Niệm xuống nhà, bắt một chiếc taxi, đó trực tiếp đến vị trí của Nguyễn Duật Nghiêu!
Trên xe taxi, cô nhận điện thoại của Hướng Dương.
“Em mới ngoài ? Chị thấy tiếng mở cửa, phòng em thì thấy em ở nhà.” Hướng Dương ngái ngủ hỏi.
“Vâng, em tìm Nguyễn Duật Nghiêu.” Trâu Niệm trả lời.
Hướng Dương hiểu rõ tính cách của Trâu Niệm, giọng điệu của Trâu Niệm như thế thì lo lắng hỏi: “Hai xảy chuyện gì chứ?”
“Không gì , em và , chị yên tâm.” Trâu Niệm trấn an.
Hướng Dương dặn dò Trâu Niệm vài câu, cô yên lòng về Trâu Niệm, chỉ sợ Trâu Niệm và Nguyễn Duật Nghiêu cãi .