Hôm nay là ngày đầu tiên cô chính thức chuyển đến, thế nên Nguyễn Duật Nghiêu vô cùng coi trọng.
Điện thoại rung lên, Trâu Niệm tỉnh .
Nhìn thấy điện thoại hiện dãy của , cô nhanh chóng máy...
“Em ở nhà ?” Nguyễn Duật Nghiêu lời của cô thì vô cùng kinh ngạc, vui mừng vì cô chủ động tới đó, Trâu Niên cũng nhiều, chỉ bảo về nhà sớm một chút.
Nguyễn Duật Nghiêu cúp máy, lái xe trở về.
Tất nhiên , cô đang đợi , tất nhiên sẽ về sớm một chút.
Nguyễn Duật Nghiêu nóng lòng thấy dáng vẻ cô đang đợi ở nhà.
Khoảng 5h30, Nguyễn Duật Nghiêu vượt qua dòng ùn tắc mà về đến nhà của . Anh tự mở cửa, Trâu Niệm đang ở cửa thì thấy tiếng chìa khóa. Lúc cô đang mặc một bộ đồ ngủ, dáng vẻ mới tắm rửa xong, hình ảnh của cô trong mắt Nguyễn Duật Nghiêu vô cùng gợi cảm.
Trong lòng đồng thời cũng dâng lên một cảm xúc khó hiểu, hôm nay Trâu Niệm về sớm thế?
Thời gian tan ca của cô thể sớm như thế , Nguyễn Duật Nghiêu nhíu mày, ôm chầm lấy cô, hôn nhẹ lên trán cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-1361.html.]
“Tới ghế sofa .” Trâu Niệm .
Cô bảo đàn ông ghế sofa, rót nước cho , đó cũng xuống bên cạnh. Trâu Niệm ánh mắt của đàn ông đang chằm chằm miệng thì như chuyện gì xảy , khẽ vươn tay sờ phần môi rách, thản nhiên : “Em cẩn thận nên cắn trúng miệng, chảy m.á.u thế là tâm trạng . Lúc ở trong thang máy, em còn va một cái eo, thế là xin về nhà nghỉ ngơi.”
Nguyễn Duật Nghiêu dậy.
Anh bước tới, nghiêng ôm lấy mặt cô, cau mày hỏi: “Có khó chịu gì ? Đến bệnh viện kiểm tra một chút , nếu sẽ yên lòng. Sao va trúng eo thế? Có đau lắm ?
Nếu em chỗ nào thoải mái thì với .” Anh hỏi liên tiếp mấy câu, đồng thời cũng vươn tay sờ lên eo Trâu Niệm, nhẹ nhàng xoa nắn.
Môi của Trâu Niệm chắc chắn là do cô cẩn thận cắn , Nguyễn Duật Nghiêu thể khẳng định điều đó. Làm gì chuyện trùng hợp như cơ chứ, cẩn thận cắn rách môi, thang máy còn va eo! Phụ nữ chắc chắn cắn môi Trâu Niệm , thì chắc chắn là Tô Chính Đông!
Nguyễn Duật Nghiêu phẫn nộ, nhưng che giấu sự phẫn nộ , khiến Trâu Niệm vui.
“Không , em tới bệnh viện kiểm tra . Em là của đứa bé, tất nhiên cũng chăm sóc lo lắng cho nó!” Trâu Niệm mỉm biểu cảm căng thẳng của , kéo tay xuống.
Cô với những lời bác sĩ dặn.
Mê Truyện Dịch
Nguyễn Duật Nghiêu xong thì lên, đang suy nghĩ cái gì.
Mặc dù bác sĩ việc gì, nhưng lông mày của Nguyễn Duật Nghiêu vẫn đang nhíu chặt chịu giãn . Anh ở trong phòng khách, một tay đút túi quần, chăm chú về phía Trâu Niệm đang sofa: “Em thiếu tiền, nếu em mang thai con của , thì em chính là phụ nữ của . Trâu Niệm, em thể cho cơ hội để tròn trách nhiệm của một đàn ông ? Em thể dùng tiền của mà, em dùng thì tiền cũng chỉ để đó chứ chẳng tác dụng gì. Tạm thời em đừng nữa, nghỉ ngơi một chút !”