Có thể hiểu cho những hành động của , nhưng Trâu Niệm phản cảm với những đàn ông bạo hành gia đình.
"Trác Địch, cô thật hết thuốc chữa ." Trong giọng của Nguyễn Duật Nghiêu tràn đầy sự thất vọng, sự lạnh lùng, chỉ cảm thấy buồn , phụ nữ chơi trò trẻ con với .
Anh cúp máy, đặt điện thoại sang một bên, nhướng mày hỏi Trâu Niệm: "Em cho rằng là đàn ông đánh phụ nữ ? Em tin những lời Trác Địch ?"
"Chuyện cô là ?" Đương nhiên Trâu Niệm chọn cách tin tưởng , nhưng cô cũng hỏi rõ ràng. Cô luôn nhắc nhở bản để cảm xúc mất lý trí, đôi khi khó để nhận hết bản chất thực sự của một .
"Trác Địch cứ níu lấy , cho , vì để cô buông nên mạnh một chút đẩy cô , cô vững nên đập đầu, nhưng thực sự hề nghiêm trọng." Anh .
Mê Truyện Dịch
Trâu Niệm: "..."
Bữa tối, Nguyễn Duật Nghiêu sợ cô mệt nên đề nghị ngoài dùng bữa, cẩn thận một chút sẽ vấn đề gì, Trâu Niệm lắc đầu , thật là cô quá sợ...
Nguyễn Duật Nghiêu với Trâu Niệm, "Anh đón cha xuất viện, khi đón cha xuất viện xong chắc chắn sẽ ở bên đó ăn cơm, nhưng sẽ đây sớm."
Trâu Niệm ở trong nhà vệ sinh rửa mặt cho sảng khoái, mặt cô vẫn còn ướt, cô ngẩng đầu trong gương: "Anh cũng cần vội đây, en cũng chiếm lấy , dùng bữa với cha là chuyện nên , em giận , một em quen , cũng là về đây."
Nguyễn Duật Nghiêu luôn bám theo Trâu Niệm thể rời , nhẹ nhàng vòng tay qua eo Trâu Niệm, đặt đôi môi mỏng lên lưng Trâu Niệm, ngửi mùi hương cơ thể phụ nữ và thì thầm: "Con trai, cha sẽ rời xa con và vài tiếng đồng hồ, xin con nhé."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-1401.html.]
Trâu Niệm nên lời, Nguyễn Duật Nghiêu cô đang mang thai một đứa bé trai...
Ngoài miệng cô đấy, nhưng khi Nguyễn Duật Nghiêu rời khỏi, chỉ còn mỗi Trâu Niệm trong căn hộ, cô cảm thấy cô đơn.
Khi gặp chuyện gì Nguyễn Duật Nghiêu thể mang cô theo, khi Nguyễn Duật Nghiêu rảnh rỗi thì thuộc về Trâu Niệm, khi việc thì thuộc về công ty và gia đình thực sự của .
Tô Chính Đông gọi điện đến, Trâu Niệm máy, cô thật sự đang tham dự một đám cưới ở vùng khác...
Nếu cô bắt máy, Tô Chính Đông sẽ gây rắc rối.
"Em đừng lừa , em đến bệnh viện để thăm em, em hai ngày liên tiếp, em mọc cánh tự bay về ?" Tô Chính Đông lạnh lùng .
"Hà cớ gì chú ý tới hành tung của gì chứ?" Trâu Niệm xong, đầu dây bên hồi lâu phát âm thanh nào, nhưng cô thể thấy tiếng thở của Tô Chính Đông, lời nào mà cúp máy, lẽ là tự phận, nhưng đối với Tô Chính Đông, chỉ một thời gian, đó tiếp tục đến quấy rầy cô.
Đây chính là nghiệt duyên...
Khi Nguyễn Duật Nghiêu trở về cũng quá muộn, mang theo một hộp thức ăn, bên trong chứa đầy những món ăn thịnh soạn và cơm, mỗi món đều lấy từ trong hộp cơm, bày lên bàn ăn.
"Anh ngang nhiên mang hộp cơm , cũng hộp cơm nhỏ mà nhà nghi ngờ gì ?" Trâu Niệm thật sự cảm thấy hổ, sợ nhà nghĩ ngợi lung tung.
Nếu và chị dâu nghĩ là Nguyễn Duật Nghiêu cố tình mang đến cho cô thì nhất định sẽ cho rằng phụ nữ thật vẻ! Ăn bữa cơm mà cũng để khác mang cho, tự tay chân ?