Trâu Niệm hỏi thăm y tá và chăm sóc một lúc, đồng thời cũng gặp bác sĩ, họ tìm kiếm khắp nơi trong bệnh viện nhưng vẫn tìm thấy Trâu Niệm đang ở .
...
Trước tòa nhà chính phủ thành phố.
Hội nghị kết thúc, nhiều cùng bước , khi Nguyễn Duật Nghiêu bước thì điện thoại, tiện tay đưa tài liệu cho giám đốc bộ phận theo cùng, nên ai tiến đến phiền Nguyễn Duật Nghiêu.
Thấy Nguyễn Duật Nghiêu gọi điện xong và chuẩn lên xe, mới vội vàng bước tới, đưa tay bắt tay với Nguyễn Duật Nghiêu: "Nguyễn tổng, bên đây chúng sắp xếp một bữa cơm, nể mặt thì hãy khoan rời , các lãnh đạo cũng sẽ tới đó."
Nguyễn Duật Nghiêu cau mày, các lãnh đạo đang , đang cân nhắc xem nên tham dự bữa cơm tối , nhưng cuối cùng đành từ chối, bắt tay với vị lãnh đạo cấp thấp đó một cách tượng trưng, từ chối đơn giản: "Lần để Nguyễn mỗ thu xếp, thật sự khá bận, còn chút việc gấp cần giải quyết, xin tạm biệt."
Anh mở cửa xe, nhướng mày xe.
Tài xế khởi động xe lái ...
Bỏ vị lãnh đạo cấp thấp đó bất lực theo chiếc xe rời .
...
Khi xe của Nguyễn Duật Nghiêu đến bệnh viện thành phố thì trời mưa to.
Anh gọi cho Trâu Niệm nhưng bắt máy.
Không ai trong công ty cũng về mối quan hệ giữa và Trâu Niệm, chắc chắn họ cũng từng hóng chuyện nhưng ai dám bàn tán một cách lộ liễu.
Tài xế và giám đốc bộ phận cùng đến tham dự hội nghị hôm nay, mục đích đến bệnh viện là gì.
"Trên xe dù ?" hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-1601.html.]
Tài xế Nguyễn Duật Nghiêu qua gương chiếu hậu, gật đầu : "Có dù đấy Nguyễn tổng."
Anh gọi di động của Trâu Niệm nhiều nhưng ai bắt máy, lo lắng.
Tài xế đội mưa chạy cốp xe lấy dù, mở dù mở cửa xe, Nguyễn Duật Nghiêu sải đôi chân dài bước xuống xe, nhận lấy dù với tài xế: "Các về công ty , chờ điện thoại của ."
"Vâng, Nguyễn tổng." Tài xế gật đầu.
Sau khi Nguyễn Duật Nghiêu cầm dù bệnh viện, hơn một phút tài xế mới lên xe lái .
Mặc dù xung quanh đều tò mò về chuyện của Nguyễn Duật Nghiêu nhưng thực sự họ cũng dám hỏi.
...
Trong một phòng bệnh lầu, Trâu Niệm tức giận Tô Chính Đông.
Đây là phòng bệnh của Trâu Niệm, là một phòng bệnh trống bệnh nhân, Tô Chính Đông đang vắt chân một chiếc ghế đơn giản với dáng vẻ lười biếng, Trâu Niệm.
"Anh tin là sẽ báo cảnh sát ? Đó là !" Trâu Niệm hét lên.
Tô Chính Đông : "Bà xã, em đừng quên, đó cũng là vợ của ! Hơn nữa, là vợ gật đầu đồng ý lên xe mà, con gái của bà mất tích nhiều ngày, con rể đích đến đón vợ bình phục xuất viện chứ, chuyện gì sai chứ? Ồ, là do sai, sai ở chỗ xem dự báo thời tiết mà chọn một ngày mưa to để đón vợ."
Mê Truyện Dịch
"..."
Trâu Niệm giận đến đầu đau nhức.
Sau khi cô nhiều hỏi thăm những trong bệnh viện, cô nghĩ đến Tô Chính Đông.
Mỗi ngày cô đều gọi điện cho đúng giờ, ngày đầu tiên cô rằng dọa cho hoảng sợ đang cần nghỉ ngơi, mấy ngày mới đến bệnh viện. cô cho cô cái gì dọa cho khiếp sợ, nếu xe máy tông và tạt sơn thì sẽ khiến lo lắng c.h.ế.t mất.