Trâu Niệm đỏ mặt, hổ.
Ánh mắt Nguyễn Duật Nghiêu cực kỳ thâm thúy, ánh sắc bén lướt qua vòng n.g.ự.c của Trâu Niệm, cong môi mỉm .
Trâu Niệm dám thẳng đàn ông tên Nguyễn Duật Nghiêu .
Cô ngủ với một đêm, lúc cô chỉ thể cắn răng, xem như chuyện gì xảy , cô còn là cô thiếu nữ trải sự đời nữa, nhưng vợ của đang mặt, Trâu Niệm khó xử. Thật khó hiểu, vợ , rõ ràng là cô ghen tuông nhưng đưa cô đến gặp Nguyễn Duật Nghiêu!
Nếu Trâu Niệm Nguyễn Duật Nghiêu đang chờ ở , cô sẽ đồng ý dùng bữa và trò chuyện với Trác Địch.
"Trời sắp mưa , để hôm khác ăn nhé..." Trâu Niệm với Trác Địch.
Trác Địch kéo cô : "Đừng mà, mấy khi gặp , cũng rảnh rỗi, khéo Duật Nghiêu cũng đến đây, bên Hồng Viễn Nguyễn Thị chúng gây một chút khó khăn, dù trong mắt ngoài cô vẫn là em họ của mà, chị thể chỉ mang cái tiếng ."
Trâu Niệm sửng sốt, cô cảm thấy rùng nụ và lời thiện của Trác Địch.
Trâu Niệm Trác Địch nhiệt tình kéo lên xe, cô thể từ chối, cô thể đắc tội với phụ nữ .
Sau khi lên xe, Nguyễn Duật Nghiêu im lặng từ đầu đến cuối, vẻ mặt mang vẻ hứng thú như đang chờ xem kịch.
Khi đến nhà hàng, ngoài trời bắt đầu đổ mưa nhẹ, mở dù che cho Nguyễn Duật Nghiêu, Trâu Niệm và Trác Địch cũng như .
Người đàn ông đó sải bước chân dài bước với dáng vẻ cao quý mang vẻ lạnh lùng bẩm sinh, khiến cho những cô phục vụ trong nhà hàng xì xầm bàn tán về dáng vẻ của đàn ông.
Cách trang hoàng trong nhà hàng khiến cho đầu tiên bước đây dùng bữa như Trâu Niệm ngạc nhiên.
Ăn nửa chừng, Trác Địch đang trò chuyện với Trâu Niệm thì đột nhiên ngoài, qua lớp kính cửa sổ sát sàn, thể thấy một chiếc ô tô quen thuộc đang đậu bên ngoài nhà hàng, sắc mặt Trác Địch cứng đờ: " chợt nhớ còn việc, nhé."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-161.html.]
Cô đặt d.a.o nĩa xuống, cầm lấy túi xách vội vàng rời .
Cô bằng cửa chính.
Mê Truyện Dịch
"..." Trâu Niệm ngạc nhiên, cô đang trò gì ?
Nguyễn Duật Nghiêu mỉm , lịch sự đẩy đĩa thức ăn cắt nhỏ đến mặt Trâu Niệm, đổi đĩa thức ăn của cô thành của .
Trâu Niệm lúng túng.
Nguyễn Duật Nghiêu thấp giọng : "Sao , cô thích ?"
Trâu Niệm cúi đầu, khi ngẩng đầu lên thì cô lấy bình tĩnh: "Nguyễn , cô Trác thì cũng đây."
Trâu Niệm xong cầm túi xách lên.
nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, Nguyễn Duật Nghiêu trầm giọng : "Tô Chính Đông đến đây dùng bữa, nếu cô rắc rối thì hãy ngoan ngoãn xuống ."
Cái quái quỷ gì ? Tô Chính Đông ở ?
Ngay khi Trâu Niệm đang hất bàn tay mạnh mẽ của Nguyễn Duật Nghiêu , cô thấy Tô Chính Đông với vẻ mặt nghiêm túc đang cùng Tô Tư sắc mặt nhợt nhạt đang từ ngoài cửa nhà hàng bước .
Trâu Niệm hoảng sợ trốn , và cô xuống.
"Sợ như ?" Ánh mắt Nguyễn Duật Nghiêu lóe lên ngay đó tối sầm .
Trâu Niệm thở phào nhẹ nhõm, rời mắt khỏi Tô Chính Đông, cô đàn ông khó đoán mặt, vẫn đang tập trung ngó xung quanh, Tô Chính Đông lúc sẽ đến đây?
" chỉ khâm phục sự thần thông quảng đại của Nguyễn đây." Trâu Niệm ngay ngắn, Tô Chính Đông cũng để ý đến bên .