"Đang suy nghĩ gì thế?" Anh đột nhiên hỏi.
Cơn mưa nhẹ bên ngoài bay theo gió tạo thành một màn sương ẩm ướt tuyệt , Trâu Niệm nhàn nhạt : " nghĩ gì cả."
Thật trong lòng Trâu Niệm đang thở dài, nội dung cuộc điện thoại thể đoán cuộc hôn nhân giữa Nguyễn Duật Nghiêu và Trác Địch liên quan đến lợi ích, vẻ như giữa hai gia đình mâu thuẫn.
Người tài xế chỉ lái xe đưa vợ hợp pháp của về nhà mà sợ hãi đến mức gọi điện để giải thích sự việc với .
Mê Truyện Dịch
"Muốn qua đêm ở căn hộ của ?" Anh cô, hỏi ý kiến của cô.
"..."
Lại một trò đùa khác để trêu chọc cô ? Hay là đang nghiêm túc?
Trâu Niệm sang đàn ông đang lái xe: "Nguyễn , hiểu lầm gì ?"
"Hiểu lầm?" Anh đầu .
Trên mặt Nguyễn Duật Nghiêu lộ vẻ dịu dàng, dừng xe ở phía . Trên con đường tối tăm, hình đè lên phụ nữ bên ghế phụ lái.
Cảm giác áp bức ập đến, Trâu Niệm sợ đến mức dám chớp mắt, đàn ông dùng ngón tay thon dài bóp nhẹ ấn đường, khẽ mở miệng một cách mê hoặc: "Hay là cô thích trong xe?"
Làm? Làm cái gì?
Trâu Niệm hiểu ý của , gương mặt nhỏ nhắn đột nhiên đỏ bừng, cô dùng hết sức đẩy bộ n.g.ự.c rắn chắc của : "Nguyễn , chắc chắn ngài hiểu lầm chỗ nào !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-163.html.]
"Có hiểu lầm ?" Đôi môi mỏng của vuốt ve đôi mày thanh tú của cô, nhỏ giọng : "Khi ở căn hộ cô nếu nhu cầu gì thể trực tiếp đến tìm cô..."
"..."
Trâu Niệm sửng sốt, chợt nhớ tới lời , nhưng những lời đó chỉ để khiến Nguyễn Duật Nghiêu chán ghét cô mà thôi, chứ để dụ dỗ !
"Nguyễn thật sự hiểu lầm ." Trâu Niệm giải thích, cô đưa tay định tháo dây an , nhưng bàn tay và hình nhỏ nhắn của cô khống chế.
Sức nặng của cơ thể nam giới khiến Trâu Niệm cảm thấy khó thở, một tay giữ chặt cơ thể cô, tay thò trong quần áo cô, bắt đầu sờ soạng, cô dường như thể cảm nhận vân tay của làn da mịn màng của phụ nữ.
Nguyễn Duật Nghiêu vén váy cô lên mà chẳng hề kiêng dè, đôi chân trắng nõn của phụ nữ thon dài xinh , bàn tay to lớn của đàn ông chạm bắp đùi Trâu Niệm, cô khỏi run rẩy.
Anh thể thấy rõ những vết bầm tím ở đùi của cô do bóp nhéo gây , chúng vẫn tan hẳn.
"Nguyễn Duật Nghiêu - buông ! Anh thật sự hiểu lầm ! Cái nhu cầu mà khác xa với nhu cầu mà nghĩ đến! Xin hãy tôn trọng khác một chút!" Trâu Niệm ở kịch liệt chống cự, cô khép c.h.ặ.t c.h.â.n , với giọng mang chút nghẹn ngào.
"Cô lấy tiền của còn ám chỉ nhu cầu thể tìm cô. Bây giờ cô định nuốt lời ? Cô cho rằng Nguyễn Duật Nghiêu dễ lừa lắm ? "Anh ngã ghế xuống, Trâu Niệm kêu lên một tiếng "A" cũng ngã xuống ghế, cơ thể của đàn ông đè xuống, Trâu Niệm hít một , lắc đầu: "Đừng..."
Hơi thở của đàn ông sáp gần, phà : "Đừng cái gì?"
Trâu Niệm cố gắng giải thích, khóe mắt rưng rưng: "Nguyễn Duật Nghiêu, dùng của một xu nào, cũng lấy của xu nào, tin thì thể kiểm tra, tiến đó chuyển tài khoản của , mà tài khoản của trại trẻ mồ côi ở ngoại ô phía Đông Thành phố B ——"
Cô hết trong một !
Trâu Niệm hối hận, cô dám trêu chọc nữa...