Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trịnh Lan là một nữ thương nhân, chú trọng đến tình nghĩa hợp tác, tất nhiên sẽ bán đồng bọn của , mặc dù loại tình nghĩa đúng là quá buồn .
Trịnh Lan : “Muốn cũng khó! Con tưởng con thể giữ bí mật ? Con tưởng bề bộn công việc, thời gian quản con, để ý đến công tác của con ? Mẹ sớm phái chuyên môn theo dõi nhất cử nhất động của con !
Mê Truyện Dịch
Con thường xuyên ở công ty việc, con tưởng ?” Trên thực tế, Trịnh Lan hề chú ý đến những chuyện , con trai ở công ty là chuyện bình thường, nếu như ngày nào Tô Chính Đông cũng ở công ty mới là chuyện kỳ quái!
Tô Chính Đông châm một điếu thuốc, giọng điệu khó chịu: “Con sẽ ly hôn với Trâu Niệm , con cách khiến cô thể ly hôn với con!
Nếu như cô dám ly hôn với con, cha cô ở trong tù sẽ càng nhận mức án nặng hơn!!!”
“Con điên !” Trịnh Lan tức giận giơ tay tát con trai một cái.
Tô Chính Đông tát một cái thì lạnh, nhíu mày, thêm câu nào, chỉ yên lặng hút thuốc.
Trịnh Lan trợn trừng mắt: “Chính Đông, con tỉnh táo cho ! Nếu con dám chuyện gì liên quan đến pháp luật thì cả hai con đều sống ! Sao con chấp mê bất ngộ như thế? Trâu Niệm thì gì chứ? Công trình đến tay chứng tỏ cô và Nguyễn Duật Nghiêu từng quan hệ đơn giản! Sao con chịu thanh tỉnh một chút? Nguyễn Duật Nghiêu từng yêu đương với chị gái con, bây giờ từng chạm vợ của con, chuyện đúng ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-1662.html.]
Con mau chóng ly hôn với cô , chị gái con ở suối vàng cũng sẽ cảm kích em trai là con đấy!”
“Con , con ly hôn với Trâu Niệm! Từ khi quen cô , đến khi cô kết hôn với con, con hao tổn bao thời gian và tâm tư? Con vất vả lắm mới cưới cô , bảo con buông tay ?
Cho dù thế nào nữa thì chuyện đó cũng thể nào xảy !” Đôi mắt của Tô Chính Đông khói thuốc bao trùm, trong mắt đều là bi thương.
...
Tới nhà của Hướng Dương, Trâu Niệm đỡ xuống ghế sofa.
“Dì , dì đừng tức giận, dì cứ Niệm Niệm chuyện với dì ... Niệm Niệm cũng dễ chịu gì... Để cháu rót cho dì cốc nước.” Hướng Dương đặt túi và chìa khóa xe xuống, nhanh chóng bếp rót hai cốc nước, mang .
Mẹ Trâu thở dài, cổ họng vẫn còn chút đau rát: “Mẹ luôn cho rằng con ở nhà họ Tô sống vui vẻ. Nhìn thấy Chính Đông đối xử với con như , còn quan tâm đến nữa... Ngày nào cũng đến bệnh viện thăm , cứ tưởng... Con thì chẳng chịu gì cả...”
“Dì ơi, Niệm Niệm gì dám với dì cơ chứ? Nếu mà cô với dì thì nhất định dì sẽ tức giận. Tại Niệm Niệm một mực nhẫn nại như ? Chính là vì cô sợ dì tức giận dẫn đến bệnh tình nặng thêm, thậm chí còn chuyển biến . Dì cũng đấy, u não chuyện đùa, thế nên Niệm Niệm mới gạt dì.” Hướng Dương đặt hai cốc nước xuống bàn, xuống bên cạnh sofa, chỉnh tóc một chút Trâu Niệm.
Trâu Niệm cúi đầu, đôi môi mím chặt đến mức tái nhợt: “Mẹ, chuyện thực xảy từ lâu lắm , chỉ riêng chuyện chồng ghét bỏ con, ghét bỏ nhà chúng , luôn vì con mà trễ nải con trai bà tìm vợ hơn; mà con và Tô Chính Đông cũng tình cảm với .”