Người đàn ông phía chằm chằm đôi mắt sợ hãi của cô, hồi lâu mới buông cô , ghế lái, châm một điếu thuốc, để cho cô một khuôn mặt nghiêng hảo.
Trâu Niệm chỉnh trang trang phục nhếch nhác của , cô dậy lấy đồ vội vàng xuống xe, khi đóng cửa xe Trâu Niệm đầu đàn ông trong xe, đang hút thuốc, làn khói trắng mỏng bay lên khiến cô rõ vẻ mặt của , Trâu Niệm : "Chúng ai nợ ai, nghĩ ngài chẳng bận tâm đến tiền một trăm ngàn ít ỏi đó. Tạm biệt!"
Cửa xe cô đóng .
Nguyễn Duật Nghiêu cau mày, theo bóng dáng phụ nữ xa dần qua kính chiếu hậu, tài khoản cô đưa là của trại trẻ mồ côi, quen lừa gạt, buộc cô đích thừa nhận, định dạy cho phụ nữ một bài học, nhưng trở nên nghiện nó, cuối cùng khi chạm cơ thể cô, phản ứng sinh lý rõ ràng nên dừng kịp thời và buông cô . Đêm đó đánh thuốc mê nên lý do chính đáng, như là ?
Nguyễn Duật Nghiêu cho phép cơ thể mất kiểm soát, thể chạm bất kỳ phụ nữ nào, đối với Trâu Niệm, động chạm đến cơ thể cô nữa.
Sau khi khỏi xe Nguyễn Duật Nghiêu, Trâu Niệm bắt một chiếc taxi ở dọc đường, cô trở về biệt thự nhà họ Tô, suốt đường trong lòng cô cảm thấy bất an.
Ở nhà ngoài dì bảo mẫu thì ai khác, Trâu Niệm cầm quà lên lầu, càng , yên tĩnh.
Sau khi tắm xong, cô khóa trái cửa lên giường chuẩn ngủ. Cô tắt đèn, dạo gần đây xảy chuyện gì, cô quen bật đèn khi ngủ, khi tắt đèn sẽ cảm thấy sợ hãi, lẽ gần đây cô thường nghĩ đến Trác Đằng.
Trong lúc mơ màng Trâu Niệm thấy tiếng ngoài hành lang, là Tô Chính Đông trở về, còn giọng của Tô Tư.
Trịnh Lan bảo dì bảo mẫu dọn dẹp phòng của Tô Tư, Trâu Niệm nghĩ là đêm nay Tô Tư sẽ ở đây.
Cô Trịnh Lan hỏi dì bảo mẫu "Trâu Niệm về ?" Dì bảo mẫu nhỏ giọng "Đã về , chắc giờ cô ngủ ." Sau đó, bên ngoài yên tĩnh trở .
Ngày hôm .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-171.html.]
Khi Trâu Niệm thức dậy cũng trễ, đêm qua cô mất ngủ, cứ liên tục mơ, đầu đau, ngủ ngon giấc.
Cô xuống lầu, Trịnh Lan ở nhà.
"Sao ai cả?" Trâu Niệm bàn ăn, dè dặt hỏi.
Dì bảo mẫu luôn đối xử với Trâu Niệm nhưng chỉ lén lút lưng Trịnh Lan.
Lúc Trịnh Lan ở nhà, dì bảo mẫu với Trâu Niệm: "Phu nhân ăn sáng xong ngoài cùng Tô Tư đến trung tâm thương mại."
"Mua đồ ?" Trâu Niệm húp một ngụm cháo .
"Vâng, chiếc váy mặc trong tiệc sinh nhật chiều nay của phu nhân chiếc vòng cổ phù hợp nên họ mua..." Dì bảo mẫu xong thì thấy cầu thang tầng hai xuống, đó là Tô Chính Đông.
"Thiếu gia, bữa sáng hâm nóng, xuống ăn cùng Niệm Niệm nhé?" Dì bảo mẫu hỏi.
Từ đến giờ mối quan hệ trong gia đình kỳ lạ, dì bảo mẫu gọi Trâu Niệm bằng kính ngữ, Trâu Niệm cũng quen bằng tuổi kính cẩn hầu hạ , cô thể tận hưởng nó.
Mê Truyện Dịch
Trịnh Lan cho dì bảo mẫu đối xử với con dâu quá khách sáo, cho nên ngoại trừ Trâu Niệm dì bảo mẫu đều dùng kính ngữ để xưng hô với trong gia đình , nhưng bà cũng đối xử tệ với cô nên gọi cô là Niệm Niệm một cách thiện.
Tô Chính Đông đang mặc bộ quần áo thoải mái ở nhà, một chiếc áo cotton tay lửng cởi hai chiếc nút rưỡi, nếu cử động thì chiếc nút thứ ba sẽ bung , để lộ phần xương quai xanh xinh .
Một đàn ông khuôn mặt đào hoa mang vẻ lạnh lùng, đút hai tay túi quần, thủng thẳng đối diện Trâu Niệm.
Chiếc bàn ăn dài kiểu châu Âu, một đầu bên , một đầu bên .