Nghe Nguyễn Duật Nghiêu xong, Trâu Niệm gật đầu.
Lúc năm giờ rưỡi, Trâu Niệm với đang ở lầu: "Mẹ nghỉ một lát , con ngoài mua đồ, mua đồ về nấu xong sẽ gọi xuống ăn tối."
"Đi , cẩn thận chút." Mẹ Trâu dặn dò.
Trâu Niệm gật đầu, xoay xuống lầu.
Nguyễn Duật Nghiêu lái xe về nhà một chuyến, lấy một ít rau và gạo từ trong bếp gói , nhưng vẫn , gia vị.
Dì bảo mẫu và Tiêu Ngọc Hoa đều hỏi đang gì ?
Nguyễn Duật Nghiêu im lặng, cuối cùng dẫn và dì bảo mẫu trong nhà đến một siêu thị lớn, mua nhiều gia vị và nguyên liệu nấu ăn, thanh toán tiền xong, liền gói túi bỏ lên xe.
Trâu Niệm đầy năm phút, xe của Nguyễn Duật Nghiêu liền chậm rãi lái tới ven đường cách xa biệt thự.
“Những thứ mua ?” Trâu Niệm mở cửa xe hỏi .
Mê Truyện Dịch
“Lên xe …” Nguyễn Duật Nghiêu giơ tay , nghiêng chuẩn kéo cô xe.
Trâu Niệm lên xe, : “Em ngoài mua đồ trở về nhanh như , ít nhất cũng mất nửa giờ chứ? Trong nửa giờ , hãy ở trong xe với ."
"Nhàm chán, là chúng dạo một chút?" Trâu Niệm hỏi . Trâu Niệm đối với cảnh xung quanh tò mò, phong cảnh.
Nguyễn Duật Nghiêu cau mày, cầm vô lăng: “Trò chuyện.”
"Nói chuyện gì?" Trâu Niệm hỏi .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-1722.html.]
Nguyễn Duật Nghiêu cô, đột nhiên lao về phía cô, khiến Trâu Niệm giật , nhưng cánh tay rắn chắc của ôm chặt lấy cơ thể cô, lỡ hù dọa cô?
Đôi môi gợi cảm của đàn ông ấn xuống chà xát môi cô: “Trò chuyện chán, là tình…”
Trâu Niệm Nguyễn Duật Nghiêu đang đùa.
Tình thể lúc nơi ?
Đương nhiên là , nếu là đây thì thể, nhưng bây giờ thì . Cái thai mới hai tháng, vì đứa con trong bụng nên hết sức cẩn thận.
Trâu Niệm vòng tay qua cổ , hôn , kỹ các đường nét khuôn mặt , hàng mi dày, dáng vẻ dịu dàng của và bốn đôi môi run rẩy dính hồi lâu, thấy thở của trở nên nặng nề hơn, n.g.ự.c bắt đầu phập phồng, cảm thấy sức nóng áo , cô liền đẩy .
Trâu Niệm đột nhiên nhân lúc để ý liền lui về phía , n.g.ự.c của Nguyễn Duật Nghiêu trong nháy mắt trống .
Anh bất lực, chỉ đành nghiêm túc, vuốt thẳng áo sơ mi, nhặt chiếc áo vest rơi ghế ô tô vứt sang một bên.
“Em ?” Anh hỏi.
Trâu Niệm : “Đi đến chỗ nhiều cây cối bên .”
Anh khởi động xe, lái trăm mét. Cánh tay của Trâu Niệm đặt lên mép cửa sổ xe, cửa sổ hạ xuống, cô tận hưởng làn gió mát lạnh, với : “Đi dạo với em .”
“Được.” Anh đỗ xe ở bên đường.
Hai trong rừng cây, mặt đất trong rừng cây bằng phẳng, bất kỳ chướng ngại vật nào, nhưng vì sự an của Trâu Niệm và đứa bé trong bụng, Nguyễn Duật Nghiêu vẫn dùng đôi tay to lớn nắm c.h.ặ.t t.a.y cô mà bước .
"Em dám đến việc ở công ty của . Thực sự, chuyện liên quan gì đến việc tin đồn trong công ty ." Trâu Niệm thở dài, rừng cây, cho những gì trong lòng nghĩ: "Em quan tâm đến việc những trong công ty nghĩ gì về em, điều em quan tâm là những em quen và Trác Địch. Dù thì hai cũng ly hôn, nếu em đến công ty của , thì em sẽ trở thành gì?”