Trâu Niệm thấy lập tức với : "Mẹ, vị là ông chủ của con, Nguyễn Duật Nghiêu——"
Nguyễn Duật Nghiêu đang định chào hỏi, thì Trâu liền cắt ngang, ngượng ngùng với Nguyễn Duật Nghiêu: “Nhìn , thật sự là già hồ đồ , thấy là nhận lung tung! Thực sự xin sếp của Niệm Niệm, đáng lẽ đến nhà ăn cơm từ lâu mới , với tư cách là , cũng ở công ty Niệm Niệm cảm ơn đàng hoàng !"
"Bác gái, bác đừng khách sáo như ." Nguyễn Duật Nghiêu nhẹ, lời chào hỏi của Trâu cho phép một câu chào hỏi nào. Lời cảm ơn khách sáo của Trâu coi thành chủ nhân, cần đều khách sáo với . Nguyễn Duật Nghiêu ngờ tới tình huống , nhưng ngờ của Trâu Niệm là một già bụng, trông giản dị.
Đây là đầu tiên Trâu và Nguyễn Duật Nghiêu tiếp xúc chính diện.
“Dì ơi, cháu và Duật Nghiêu mang quà cho dì, dì đừng chê ạ.” Lục Nguyên mỉm lấy xuống thứ trong xe, đều là đồ bổ đắt tiền.
Mẹ Trâu chút thụ sủng nhược kinh, Trâu Biết đồ mang đến thì thể trả , nên chỉ thể hổ, : “Quên dặn Niệm Niệm và Tiểu Dương với các cháu, đến đây thì đừng mua đồ cho bà già như dì, các cháu lòng .”
Đang mấy câu khách sáo, Trâu Niệm liền : "Mọi ."
Cô khách sáo với Nguyễn Duật Nghiêu một chút, nếu sợ sẽ phát giác gì đó.
Hướng Dương và Lục Nguyên xách đồ, quá nhiều đồ, Trâu Niệm cũng đến xách giúp, các loại hộp lớn, Nguyễn Duật Nghiêu thấy thế liền tới cầm lấy đồ Trâu Niệm đang xách, nhẹ giọng : “Để . Em cần đụng bất cứ thứ gì.”
Mê Truyện Dịch
Trâu Niệm liếc , may mắn Hướng Dương kéo trong .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-2053.html.]
“Em xách một cái .” Trâu Niệm cầm lấy một hộp nhỏ mang trong.
Cô đến mặt Nguyễn Duật Nghiêu, trong lòng chút lo lắng.
Sau khi lục tục nhà, Trâu bảo Nguyễn Duật Nghiêu và Lục Nguyên xuống, nhưng Lục Nguyên yên, vài câu cùng Hướng Dương ngoài sân chuyện.
Mẹ Trâu rót nước cho Nguyễn Duật Nghiêu, Nguyễn Duật Nghiêu lập tức dậy khỏi ghế sô pha, nhận lấy nước từ tay Trâu: "Bác gái, bác đừng bận rộn nữa, xuống nghỉ ngơi ."
“Không , suốt ngày yên thấy mệt.” Mẹ Trâu xuống.
Trâu Niệm dám rời , mặc dù Nguyễn Duật Nghiêu ứng phó , quen với các loại tình huống, nhưng cô vẫn yên tâm, sợ nhỡ may sơ hở sai sót gì thì sẽ thật sự gay go.
Ở thành phố B một quy định, Trâu Niệm . Khi những bạn nam bình thường của con gái đến nhà, họ luôn gọi của con gái là "dì". Nếu bạn nam phát triển mối quan hệ thành yêu của cô con gái, thì sẽ gọi của cô gái là "bác gái", Trâu Niệm Nguyễn Duật Nghiêu là vô tình cố ý gọi như .
Trâu Niệm vẫn đàn ông xảo quyệt đến mức nào.
Trên ghế sofa trong phòng khách, Trâu ngừng lời cảm ơn với .
Vẻ mặt Nguyễn Duật Nghiêu luôn tươi , từng câu từng chữ bác gái, vô cùng lễ phép.
Anh : “Bác gái, nếu căn nhà bác và Niệm Niệm ở thì cũng bỏ trống, khi bỏ trống thì cháu cần thuê dọn dẹp, coi nhà. Bác và Niệm Niệm sống ở đây, cháu cũng tiết kiệm một khoản tiền. Nói thế nào thì cũng là cháu lời.”