Chuyện của đứa bé nên giấu Trâu Niệm trong bệnh viện, Hướng Dương ứng phó với Trâu Niệm như thế nào, chỉ cần giải quyết , gây thêm phiền toái cho Trâu Niệm.
Anh trấn an cha và những khác trong gia đình đừng lo lắng, tin tức gì sẽ báo ngay cho họ.
Lục Nguyên Nguyễn Duật Nghiêu đang nóng lòng chờ đợi, nên dùng tốc độ nhanh nhất lái xe đến gần bệnh viện đón Nguyễn Duật Nghiêu, trong xe, hai mỗi một điếu thuốc.
Mê Truyện Dịch
Nghe Lục Nguyên cẩn thận xong, Nguyễn Duật Nghiêu gần như suy sụp.
Anh ở trong xe cúi đầu, một tay cầm điếu thuốc, mười ngón tay run rẩy ôm đầu, Lục Nguyên cần gì, cũng hiểu là một đàn ông, đàn ông mà Trâu Niên cần, nhưng đứa bé cùng vô cùng kỳ vọng, bao giờ mong đợi một đứa nhỏ như , là đàn ông, chỉ thể giấu nỗi đau trong lòng ?
Trước bao cảnh vui, nhưng bây giờ bao buồn bã, tiếc nuối.
Lục Nguyên thở dài, đưa tay vỗ vỗ tấm lưng rắn chắc của Nguyễn Duật Nghiêu, nghiêm túc : “Đừng buồn, may mà cô chuyện gì, thể sinh thêm con, thể sinh bao nhiêu đứa liền sinh tùy thích.”
Hơn nữa...hai bây giờ con sẽ nhiều khó khăn, xa hai nơi để sinh con, ông trời luôn dõi theo chúng , đứa bé rời và sẽ thời điểm thích hợp hơn trong tương lai. "
Nguyễn Duật Nghiêu cúi đầu, vẫn lấy mười ngón tay ôm đầu, ngón tay thon dài luồn mái tóc đen, điếu thuốc giữa các ngón tay cháy gần hết.
Đừng cho ai giới tính của đứa trẻ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-2171.html.]
Trâu Niệm mệt mỏi ngủ một giấc ở bệnh viện, khi tỉnh , suýt chút nữa ngừng.
Hướng Dương chỉ thể an ủi Trâu Niệm trong lúc cô vắng, cô lấy khăn giấy lau nước mắt cho Trâu Niệm : "Đừng , đứa nhỏ còn nữa thì em sẽ đứa khác. Em còn nhỏ như , cũng già, mang thai là chuyện dễ dàng. Chị nhớ rằng, em cùng ở chung một chỗ vài , em nhanh liền thai.
Đừng Niệm Niệm, hãy ngoan ngoãn nghỉ ngơi , em sẽ một đứa con khác. "
"Em , đừng lo lắng." Trâu Niên thì thầm, nhưng vẫn thể ngừng .
Hướng Dương tức giận với cô: “Bác sĩ khi kích thích chuyển giống như ở cữ khi sinh con. Em như , sẽ tổn thương đến cơ thể của em. Niệm Niệm, nếu em nữa, chị cũng theo em."
Trâu Niệm tiếp tục rơi nước mắt, giọng của Hướng Dương càng nghẹn ngào hơn.
Điện thoại di động của Hướng Dương vang lên, cô rời khỏi phòng bệnh, nhấc điện thoại lên nhận cuộc gọi, tủ hộp cơm trưa mà Hướng Dương ăn, cô ăn xong thì Trâu Niệm tỉnh dậy.
"Lục Nguyên, ừm, đang ở bệnh viện."
“Mẹ cô về nhà nghỉ ngơi, hôm qua bà cùng Niệm Niệm ở trong bệnh viện, bây giờ bà buồn ngủ quá nhịn nữa nên đành về nhà. Được , để đến, càng sớm càng . Em sợ nuôi một lát nữa đến bệnh viện.”
Trâu Niệm Hướng Dương , lắc đầu: "Đừng để Nguyễn Duật Nghiêu tới, em sợ thấy sẽ nhịn ."
"Cái ..." Hướng Dương khó xử cầm điện thoại, đối Lục Nguyên : "Niệm Niệm cô hiện tại gặp Nguyễn Duật Nghiêu, như , khi Niệm Niệm định hơn đến . Hiện tại sức khỏe của Niệm Niệm tệ, con bé cần hồi phục sức khỏe, bác sĩ rằng hại cho cơ thể, Niệm Niệm chắc chắn sẽ thể kiềm chế cảm xúc của khi Nguyễn Duật Nghiêu đến, vì hãy để đợi tin tức, sẽ sớm gặp Niệm Niệm."