Hôn Nhân Nguy Hiểm: Bên Cạnh Chủ Tịch Tàn Nhẫn - Chương 242:2
Cập nhật lúc: 2025-06-28 01:42:00
Lượt xem: 24
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nguyễn Duật Nghiêu mắt Trâu Niệm, bàn tay to của đàn ông siết chặt lấy vòng eo thon thả của cô. Anh đoán Trác Địch sẽ với Trâu Niệm chuyện , gật đầu: "Cũng là sự thật, hôn Đổng Nhân, cảm thấy ghê tởm. Anh chỉ hôn lên trán bà , chỉ thế thôi khiến khó chịu chết, nhưng như ."
Anh cau mày cô, gì thêm.
Trâu Niệm cố gắng đẩy , nhưng ôm chặt đến nỗi cô thể nào thoát . Cô bất lực hét lên với : "Hôn trán cũng ! Hôn ở cũng ! Hôn trán thì ? Nguyễn Duật Nghiêu, đang nghĩ cái gì !"
"Xin em, chỉ để cho Trác Địch xem thôi. Lúc đó cô từ thang máy , mới hôn lên trán Đổng Nhân. Nếu , Trác Địch sẽ khó để lưng với cô ." Nguyễn Duật Nghiêu nhẹ nhàng dùng bàn tay to lớn xoa xoa gáy Trâu Niệm, để môi và má cô áp lồng n.g.ự.c . Anh hôn lên tóc cô giải thích: "Anh tiếp xúc với Đổng Nhân như thế nào em cũng mà. Em đừng nghĩ phức tạp như , sẽ thích bà , thể thích bà ? Gu của tệ đến , ngay cả khi gặp em, cũng thể chấp nhận loại phụ nữ như ."
Trâu Niệm sắp , vì tức giận, mà là vì ghen tuông. Cô phát hiện rằng càng ngày càng chiếm hữu ,cô thể chịu đựng việc hôn khác, ngay cả khi chỉ hôn lên trán cũng thể nào chấp nhận . Đôi môi của chạm trán của phụ nữ khác, đó thì hôn cô.
Trâu Niệm bao giờ nghĩ rằng một ngày sẽ yêu đến mức trở nên như thế . Cô cứ nghĩ là thể tổn thương, luôn luôn là như . hôm nay cô kì thật , một khi yêu thì trái tim sẽ bắt đầu mềm yếu và dễ tổn thương.
Nguyễn Duật Nghiêu nâng mặt cô lên, đôi má và đôi mắt long lanh ngấn nước của cô, cau mày mím chặt môi, nhắm mắt hôn lên môi cô : "Em hãy tin , Niệm Niệm. Anh thề nếu là một thằng đàn ông lăng nhăng lừa dối phụ nữ thì ông trời sẽ rút ngắn tuổi thọ của , một phụ nữ giảm mười năm, hai hai mươi năm... Nếu từng chuyện gì với em, thì sẽ chỉ sống đến 36 tuổi, chắc chắn sống đến 37 tuổi."
Anh : "Thề vẻ sến sẩm, nhưng thực sự cách nào khác để giải thích chuyện ."
Một bàn tay của đàn ông trượt từ eo cô xuống, nắm lấy cánh tay cô, từ từ trượt xuống nắm lấy các ngón tay cô giữ chặt trong lòng bàn tay . Anh đang chờ cô tha thứ.
“Hiểu lầm như nên xảy .” Nguyễn Duật Nghiêu .
Trâu Niệm cúi đầu lắc lắc đầu, cô lí nhí : “Không hiểu lầm, chỉ là thấy khó chịu.”
“Anh xin , Niệm Niệm. Đừng thấy khó chịu nữa…” Anh ôm chặt cô lòng, để cô cảm nhận nhịp tim của . Anh ngẩng đầu ngoài cửa sổ kính của phòng riêng, trong lòng như đè nén, chỉ hy vọng phụ nữ trong lòng đừng giận nữa. Anh thật sự giỏi dỗ dành, đây?
Trong vòng tay , cô gì cả. Không là giận, cũng là giận.
Nhân viên phục vụ gõ cửa, tiếng động liền lịch sự hỏi: “Nguyễn , bây giờ ngài gọi món ạ?”
“Có chuyện gì sẽ gọi, xuống .” Anh lạnh lùng .
Trong phòng riêng, Nguyễn Duật Nghiêu thở dài, dùng môi hôn lên cái cổ trần của cô. Hôn xong, nhắm mắt dùng môi cọ xát một lúc lên làn da mềm mại ướt át của cô, tiếp tục hôn, khi hôn còn phát tiếng. Những ngón tay trườn làn da cô, Trâu Niệm vùng vẫy thoát khỏi vòng tay , cơ thể cô vặn vẹo, trêu chọc đến khó chịu.
“Đừng… ưm…” Môi cô dùng sức chặn , cơ thể cúi xuống, những ngón tay thon dài ấn thắt lưng cô, áp chặt cơ thể cô cơ thể cường tráng của . Khi cô ngẩng đầu lên liền hôn đến mê man, đôi môi ướt át của dọc theo cổ cô hướng xuống .
Bàn tay cũng di chuyển xuống , ấn m.ô.n.g cô phần rắn chắc của khiến cơ thể hai cọ xát .
Nguyễn Duật Nghiêu cảm thấy cơ thể nóng lên, trở nên nóng như lửa thiêu đốt, lòng bàn tay nóng bừng. Hơi thở và giọng phát âm thanh của nhuộm đỏ đôi má của cô.
“Ôm chặt cơ thể , Niệm Niệm… Ngoan nào, ôm chặt eo …” Anh ở bên tai cô, nhẹ giọng dụ dỗ cô.
Trâu Niệm kìm , ôm chặt lấy .
Cô cần cơ thể , cần lấp đầy cảm giác trống rỗng trong cơ thể cô. Cô dần dần quen thuộc với mùi vị của , nghiện mùi vị của , cơ thể lời cô mời gọi …
Anh cắn nhẹ tai và gáy cô, giọng gợi cảm thì thầm: “Anh thích cơ thể em, mềm mại quá.”
Cô giày cao gót, nhưng hình cô mảnh mai, xương mắt cá chân cũng nhỏ.
chương 243
Mảnh khảnh, bế cô xuống ghế, cúi xuống hôn cô nồng nhiệt.
Một tay đàn ông nắm lấy mắt cá chân cô, ngón tay vuốt ve mắt cá chân mảnh khảnh xinh của cô, hết đến khác, đôi môi rời .
Bữa trưa thể là sóng gió liên hồi.
Nguyễn Duật Nghiêu kiềm chế , chuyện đó với cô, cơ thể cô một tháng hồi phục , còn nhịn dám đưa sâu nữa, chỉ dám ở bên ngoài, cẩn thận từng li từng tí.
Lần , đưa bên trong, nhưng cũng dám dùng sức thúc mạnh, may , cuối cùng cũng run rẩy giải phóng bên trong, thở dài sảng khoái.
Sau đó, Trâu Niệm cảm thấy cơ thể khó chịu, trong túi mang theo đồ vệ sinh gì, chỉ giấy ăn, vệ sinh xong cô mặc quần áo, đống quần áo đó đều vứt bừa bãi ghế, nhà vệ sinh khỏi phòng riêng mới , bất tiện, còn .
"Anh ngoài mua." Anh .
Trâu Niệm cúi đầu , : "Anh thật sự ?"
"Ừ." Anh gật đầu, đưa tay vuốt ve mái tóc cô.
Trâu Niệm với hai thứ, bảo gần đó siêu thị hoặc hiệu thuốc, đều bán khăn giấy ướt dùng cho cả nam lẫn nữ.
Nguyễn Duật Nghiêu khoác áo vest lên cô, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, bên ngoài áo sơ mi còn một chiếc áo ghi lê màu xám đậm, hình rộng lớn lộ , vô cùng quyến rũ, cầm chìa khóa xe, cầm tiền, hôn cô một cái : "Khóa cửa ." Sau đó rời khỏi phòng riêng của nhà hàng.
Trâu Niệm theo bóng lưng , cho đến khi cánh cửa phòng riêng đóng .
Cô dậy khóa trái cửa phòng riêng, sợ vô tình nhầm , cẩn thận từng li từng tí, dù cũng mặc quần áo.
Trong lúc chờ , Trâu Niệm vuốt ve khuôn mặt , tự kiểm điểm bản , trở nên táo bạo như , giống như , sợ trời sợ đất, ngay cả chuyện /tình cũng táo bạo như .
Anh gõ cửa, Trâu Niệm xác nhận là mới mở cửa cho , bước ôm cô, đóng cửa , ngón tay vuốt ve vai cô, cởi áo vest của , mắt là cơ thể trắng/trần của cô, mảnh vải che , khiến thể chịu đựng , nhịn dục quá lâu, một thật sự là đủ.
"Em vệ sinh." Cô nhận lấy, .
Ánh mắt Nguyễn Duật Nghiêu tà mị lướt qua cô, khẽ : "Nuốt sống em cũng quá đáng."
"Gì cơ?" Trâu Niệm rõ.
Anh nhướng mày: "Không gì, ."
Tiếp theo là tiếng bật lửa, châm một điếu thuốc, một tay đút thắt lưng quần, một tay kẹp điếu thuốc , cúi đầu rít một .
Bữa trưa Trâu Niệm ăn nhiều, buồn ngủ.
Hai giờ rưỡi chiều, Nguyễn Duật Nghiêu và Trâu Niệm dùng bữa xong cùng rời , lái xe đưa cô về nhà.
Tối hôm đó, Đổng Nhân gặp Nguyễn Duật Nghiêu một , hôm đó ở bãi đỗ xe, lời hứa của Nguyễn Duật Nghiêu , Đổng Nhân vẫn nhớ, cũng coi là thật.
Nguyễn Duật Nghiêu đồng ý gặp bà , nhưng hẹn ở bất kỳ nơi nào, mà hẹn ở một con phố lớn.
Con phố lớn ở gần chung cư của Đổng Nhân, Nguyễn Duật Nghiêu ăn xong một bữa tiệc lúc chín giờ hơn, tiện thể đến gặp Đổng Nhân.
Đổng Nhân quan tâm gặp ở , chỉ cần thể gặp là .
Bà đợi sẵn ở phố, thấy xe tới, bà mở cửa xe bước xuống.
Chiếc xe của Nguyễn Duật Nghiêu cũng dừng , chiếc Land Rover màu đen đỗ bên lề đường, tắt máy, bước xuống xe.
chương 243:2
"Cậu bận lắm ?" Đổng Nhân mỉm hỏi .
Đổng Nhân thẳng vấn đề: "Hôm đó, gì với , tối nay đến chỗ , đến chỗ ..."
Nguyễn Duật Nghiêu lạnh, phụ nữ , rốt cuộc là khát khao đến mức nào, dáng vẻ của bà , e rằng đàn ông nào cũng khinh thường!
Anh tiến gần đến Đông Nhân, từng bước một, Đổng Nhân giả vờ né tránh, bước chân của phụ nữ thường nhỏ, bà ngượng ngùng lùi , mãi cho đến khi lùi đến bên cạnh xe của , cơ thể dựa chiếc xe thể thao màu trắng của , bà giỏi trong việc quyến rũ đàn ông, rằng đàn ông thích tư thế .
Khi đến gần, bà nhắm mắt , đôi môi hồng mím thành một đường cong gợi cảm...
Bà đợi nụ hôn cuồng nhiệt của , mà đợi là tức giận bóp chặt gáy cô , lạnh lùng hỏi: "Đổng Nhân, tại bà hại đứa con trong bụng Trâu Niệm?"
Đổng Nhân ho một tiếng, hai tay nắm c.h.ặ.t t.a.y , lắc đầu: "... khụ khụ, ..."
"Còn chối ?" Nguyễn Duật Nghiêu dùng sức bóp chặt cổ bà , cho đến khi mặt bà đỏ bừng, mới nghiến răng nhướng mày : "Đừng cãi, bằng chứng bà hại Trâu Niệm! Lần đầu tiên gặp một phụ nữ độc ác như bà, bà đoán xem, kết cục của bà sẽ như thế nào?
sẽ tha cho bà ?"
Anh nới lỏng cổ bà một chút, để bà .
Đổng Nhân chỉ "... ..." ngắt quãng giải thích thế nào, đầu cô sốc lớn, Nguyễn Duật Nghiêu ý gì, mục đích đến đây là gì, đây những việc gì đều là ám chỉ, hôm nay ánh mắt trở nên tàn nhẫn như !
"Con vô tội!!" Nguyễn Duật Nghiêu lớn tiếng gầm lên với Đổng Nhân, giọng gần như khản đặc, mắt đỏ ngầu, lấp lánh nước mắt, Trâu Niệm mang thai một đứa con, vốn khó khăn, mang thai bốn tháng, ba tháng nôn dữ dội, tận mắt chứng kiến sự vất vả của cô , nghĩ đến những điều , trong lòng Nguyễn Duật Nghiêu thể bình tĩnh, cau mày với Đông Nhân : "Cho dù g.i.ế.c bà một nghìn , mười nghìn , thì bà cũng tuyệt đối đáng thương!
Bà đáng xuống địa ngục!"
Anh dùng sức hất mạnh cơ thể bà , chửi thề một tiếng: "Bà trả giá đắt cho hành vi của !"
Đổng Nhân gần như ngây , suýt ngã xuống đất, sức lớn, hất mạnh như , khiến cánh tay và cổ tay bà gần như bẻ gãy, bà vịn xe, dám ngẩng đầu mắt .
Nguyễn Duật Nghiêu lấy khăn tay trong túi áo vest , lau tay, ném xuống chân bà .
Anh say, nhưng vẫn tỉnh táo, những chuyện ban ngày khiến tâm trạng tồi tệ, uống một ít rượu nhớ đến đứa con sảy thai của Trâu Niệm, đứa con đầu lòng, thích đến mức nào, mỗi sáng đều mong đứa con mới mau chóng lớn lên, nếu đứa trẻ còn sống, thì vài tháng nữa sẽ chào đời, lớn đến mức thể chuyện, sẽ mở miệng gọi là bố.
Khi Nguyễn Duật Nghiêu rời , Đông Nhân lập tức lên xe, bình tĩnh lái xe về nhà.
Ở lầu, cô đỗ xe, loạng choạng định lên lầu, nhưng gặp Trác Địch ở lầu.
"Sao , ." Trác Địch hỏi.
"Con đến đây gì?" Lâm Tố hỏi cô .
Trác Địch lạnh: " đến đây gì ? Ai quy định đến đây? Bà là cũng quản ở . chỉ đến hỏi thăm bà, hôm nay bà khỏe
? Bà gặp bà gặp ? Người đổi thái độ với bà ?
chương 243:3
Địa vị của bà trong mắt tụt dốc ?"
"Cái gì?" Đổng Nhân cau mày.
Đổng Nhân nắm chặt chiếc túi xách trong tay, bà hiểu Trác Địch đang gì, nhưng những lời Trác Địch vẻ phù hợp với cảnh tượng , Đổng Nhân lắc đầu, đúng, bà gặp Nguyễn Duật Nghiêu, Nguyễn Duật Nghiêu bóp cổ chế nhạo, Trác Địch thấy cũng thấy, địa vị của bà trong mắt Nguyễn Duật Nghiêu tụt dốc?
Trác Địch liếc , trong lòng đau đớn, nhưng miệng vẫn : "Tạm biệt, chúc ngủ ngon, hy vọng ngày mai sẽ vui vẻ..."
"Đứng !
Nói rõ ràng hãy !" Đổng Nhân quát.
Trác Địch để ý, trực tiếp đón một chiếc taxi rời , thật đáng buồn, cô lái xe sang trọng, sống trong căn hộ cao cấp, còn cô chen chúc với bạn bè trong một căn nhà thuê, cô thậm chí còn đủ tiền taxi.
Sáng hôm , Trâu Niệm dậy ăn sáng với : "Mẹ, thứ Hai con ."
"Được, nhưng thì cũng chú ý đến sức khỏe của , đừng việc nặng nhọc, nếu cơ thể khỏe thì lười biếng một chút cũng ."
Mẹ Trâu nhớ điều gì đó, nhíu mày, ngẩng đầu con gái Trâu Niệm: "Mẹ cũng , con xem, sếp của con quen Hướng Dương, nể mặt Hướng Dương mới dùng con, nhà một đống chuyện, ông chủ họ Nguyễn bao dung hết, còn cho hai con ở tạm biệt thự, Niệm Niệm, nghĩ là tặng quà cho ông nhỉ?
tặng quà gì, giàu như , cái gì cũng thiếu".
Trâu Niệm xong thì : "Mẹ, cứ yên tâm ăn cơm , cần tặng quà ".
"Con đừng toe toét như , nợ , ơn chứ!" Mẹ Trâu dạy dỗ con gái.
Cô gật đầu, vẫn nhịn : "Vâng, , , con sẽ ơn!
Nhất định sẽ cảm ơn sếp của chúng !"
"Ừ, thái độ ơn". Mẹ Trâu .
Trâu Niệm tưởng thể ăn cơm yên , ngờ hỏi: "Niệm Niệm, sếp của con cũng còn trẻ nữa nhỉ? Có ba mươi hai ba tuổi ?
Chưa kết hôn kết hôn “
11 giờ trưa, Trác Địch đến ở quán cà phê tầng 16 tòa nhà XX, cô hỏi nhân viên phục vụ, đó theo nhân viên phục vụ đến chỗ Trâu Niệm đặt, xuống, đợi Trâu Niệm đến.
Trâu Niệm đến muộn, cô cố tình đến muộn.
Khi Trác Địch đến, bà chủ quán cà phê gọi điện cho Trâu Niệm ngay, với Trâu Niệm, cô hẹn đến , cô đến một .
Như Trâu Niệm cũng đoán phần nào, cô hiểu quán cà phê , an .
Trâu Niệm cũng đến gặp Trác Địch một , 11 giờ 25 phút lên lầu, đến chỗ Trác Địch , Trâu Niệm đặt túi xuống, đó xuống, mỉm với Trác Địch: "Đường đông".
"Không ". Trác Địch ngẩng đầu cô.
Trác Địch tự gọi một cốc cà phê, uống hết nửa cốc, Trâu Niệm quen ở đây, cà phê cũng mang lên khi cô đến vài phút.
Trâu Niệm cô, nhấp một ngụm cà phê, đặt cốc cà phê xuống : "Cô Trác, cô tìm chuyện gì ?
Có thể ".
"Sắc mặt cô trông tệ. , khi cô mang thai thì sảy thai, đúng ?
Nếu đúng thì thấy một chuyện cần với cô, nếu cô mang thai và sảy thai thì cũng chẳng ý nghĩa gì". Trác Địch .
"Đã đến đây thì cứ cho ". Trâu Niệm tự tin, Trác Địch sẽ , bây giờ Trác Địch nhất định sẽ , bất kể cô thừa nhận mang thai và sảy thai .
chương 244
Trác Địch Trâu Niệm, cảm thấy lẽ hỏi gì , vẻ mặt của Trâu Niệm là định thật, Trác Địch vẫn luôn thấy Trâu Niệm thâm hiểm hơn .
, cho dù Trâu Niệm thật thì Trác Địch cũng định giấu những lời , nhất định .
" cho cô , bây giờ dọn khỏi nhà , hai con mâu thuẫn thể giải quyết , nếu cô là phụ nữ của Nguyễn Duật Nghiêu, nếu cô mang thai cho sảy thai thì thấy cần cho cô .
Chúng đều là phụ nữ, trong tình yêu, phụ nữ thường yếu đuối, nhỏ bé và hèn mọn, thấy phụ nữ đàn ông đùa giỡn trong lòng bàn tay." Trác Địch một : "Gần đây, hai mươi mấy ngày , thấy và Nguyễn Duật Nghiêu hôn trong bãi đỗ xe ngầm, cô đừng ngạc nhiên cho rằng đây là chuyện đùa, đây là một sự thật vô lý và vô đạo đức!"
Nguyễn Duật Nghiêu hôn của Trác Địch là Đổng Nhân?
Sao thể?
Anh và Đổng Nhân khá thiết, nhưng chỉ từ miệng Đổng Nhân một chuyện bí mật, Trâu Niệm cảm thấy, Nguyễn Duật Nghiêu đến mức như Trác Địch là hôn Đổng Nhân , thấy bẩn ? Không thấy khó chịu ?
Nguyễn Duật Nghiêu cũng coi là một đàn ông sạch sẽ, phụ nữ nào cũng đụng .
Trâu Niệm cũng từng tưởng tượng Nguyễn Duật Nghiêu tiếp xúc với những phụ nữ khác sẽ như thế nào, khoác vai, vỗ lưng, đây lẽ là phép lịch sự tối thiểu mà những đàn ông thượng lưu nên với phụ nữ, nhưng chỉ giới hạn trong những bữa tiệc, còn riêng tư thì dù đàn ông địa vị cao đến cũng tùy tiện khoác vai vỗ lưng phụ nữ, riêng tư mà khoác vai vỗ lưng thì lẽ thể gọi là hạ lưu!
Trâu Niệm lạnh, lắc đầu, thể nào.
"Cô thực sự thể hỏi , xem thừa nhận !" Trác Địch cầm túi xách rời , vài bước, cô đột nhiên với Trâu Niệm: " hy vọng cô thể chia rẽ và ! thà chồng , thà ly hôn với ! cũng thấy ở bên , nghĩ đến sẽ thấy ghê tởm !
thấy thế giới thực sự điên !"
Trác Địch hít một thật sâu, xuống lầu.
Trâu Niệm cau mày, ở vị trí cạnh cửa sổ những tòa nhà cao tầng bên ngoài, lời Trác Địch là bừa ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-2422.html.]
Thôi, nghĩ nữa, hỏi là ngay.
Cô lấy điện thoại , gọi cho Nguyễn Duật Nghiêu.
"Gặp xong ?" Anh máy, hỏi cô.
Trâu Niệm gật đầu : "Vâng, gặp cô , em thể gặp một lát ?"
Chưa đến 12 giờ, Trâu Niệm đến nhà hàng Tây mà cô hẹn với .
Anh tắc đường nên đến, Trâu Niệm trong phòng riêng của nhà hàng đợi , cẩn thận nghĩ đến những lời Trác Địch , trong lòng đột nhiên bất an, từ đến nay, Nguyễn Duật Nghiêu quá hảo, hảo đến mức thực tế, cô sợ sự hảo của Nguyễn Duật Nghiêu là bản chất thuần túy, mà là do che giấu mà tạo .
Đợi mười mấy phút, đến.
Trâu Niệm thấy tiếng bước chân của đàn ông lên cầu thang, chính là sự cảm ứng về tâm hồn và âm thanh, chắc chắn là .
Cô dậy, đến cửa mở cửa, về phía cầu thang.
Nguyễn Duật Nghiêu cầm chìa khóa xe lên, mỉm với cô, một tay đút túi quần, bỏ chìa khóa xe túi quần, dáng cao lớn của đến cửa, một tay nâng má cô, hôn một cái, nhẹ giọng : "Ừ? Sao tận cửa đợi ?
Nhớ đến mức yên ?"
"Không..." Trâu Niệm định gỡ tay .
chương 244:2
Anh một tay ôm chặt eo cô hơn, cơ thể đàn ông áp sát cơ thể cô, đưa cô trong phòng riêng, đưa tay từ phía đóng cửa , khóa trái.
Anh kích động, hai tay nâng má cô, cúi đầu hôn mạnh lên môi cô, hít lấy hương thơm phụ nữ của cô.
Hôn một lúc, thấy cô đáp , liền dừng , hỏi cô: "Sao , vẻ bình thường."
Trâu Niệm cảm thấy cơ thể mềm nhũn trong vòng tay , dù tâm trí cô đang ở nơi khác, nhưng cô vẫn tránh khỏi đỏ mặt tía tai khi hôn. Cô ngẩng đầu khuôn mặt trai của và : "Trác Địch tìm em, cô , hôn Đổng Nhân, ở một bãi đỗ xe ngầm, và Đổng Nhân hôn .Em chọn tin, nhưng cô quả quyết, thấy Trác Địch là khả năng diễn xuất đặc biệt, vì đừng trách em, em hỏi , em trong lòng mãi mãi một nút thắt, mắt em và trả lời đii, hôn Đổng Nhân ?"
Nguyễn Duệ Dao mắt Trâu Niệm, bàn tay to của đàn ông siết chặt vòng eo thon thả của cô, đoán Trác Địch sẽ với Trâu Niệm, gật đầu: "Không đúng, hôn Đổng Nhân, ghét bà , chỉ hôn lên trán bà , điều khiến khó chịu, nhưng như ."
Anh cô, cau mày, thêm gì nữa.
Trâu Niệm cố gắng giãy , nhưng ôm cô quá chặt, cô bất lực hét lên với : "Hôn trán cũng ! Hôn ở cũng ! Hôn trán thì ?
Nguyễn Duệ Dao, nghĩ gì !"
"Xin , chỉ cho Trác Địch xem thôi, lúc đó cô khỏi thang máy, hôn lên trán Đổng Nhân, nếu Trác Địch sẽ khó để chống cô ." Nguyễn Duật Nghiêu nhẹ nhàng ấn gáy Trâu Niệm, để môi và má cô áp n.g.ự.c , hôn lên tóc cô và giải thích: "Anh tiếp xúc với Đổng Nhân, em mà, em đừng nghĩ phức tạp quá, sẽ thích cô , thể thích cô ?
Gu của tệ đến , ngay cả khi gặp em, cũng chấp nhận kiểu phụ nữ như ."
Trâu Niệm sắp , vì tức giận, mà là vì ghen tuông, cô phát hiện rằng ngày càng chiếm hữu , thể chịu đựng khi hôn khác, ngay cả khi chỉ là hôn lên trán, cô cũng thể chấp nhận , đôi môi của cũng chạm trán của những phụ nữ khác, và đó là khi cô.
Trâu Niệm bao giờ nghĩ rằng một ngày yêu sẽ trở nên như thế , cô nghĩ rằng là phụ nữ thể tổn thương, luôn luôn như , hôm nay , , một khi yêu , trái tim bắt đầu mềm yếu, chỉ cần chạm là đau
Nguyễn Duật Nghiêu nâng mặt cô lên, đôi má cô, đôi mắt long lanh, nhíu mày mím môi, nhắm mắt hôn lên môi cô : "Em hãy tin , Niệm Niệm, nếu là đàn ông trăng hoa lừa dối phụ nữ, thì trời phạt giảm tuổi thọ , phụ một phụ nữ giảm mười năm, hai mươi năm... Nếu từng chuyện gì với em, thì để sống đến 36 tuổi, nhất định đến 37 tuổi."
Anh : "Thề thốt vẻ sến sẩm, nhưng thực sự cách nào để giải thích chuyện ."
Một tay đàn ông trượt từ eo cô xuống, nắm lấy cánh tay cô, từ từ nắm chặt lấy ngón tay cô, nắm chặt trong lòng bàn tay, nắm chặt lấy, đang chờ cô tha thứ.
"Sự hiểu lầm như nên ." Nguyễn Duệ Dao .
Trâu Niệm cúi đầu, lắc đầu, giọng nhỏ : "Không hiểu lầm, chỉ là khó chịu."
"Xin , Niệm Niệm, đừng khó chịu..." Anh ôm chặt cô lòng, để cô cảm nhận nhịp tim của , ngẩng đầu ngoài cửa sổ kính của phòng riêng, lòng khó chịu, hy vọng phụ nữ trong lòng đừng giận nữa, giỏi dỗ dành, đây?
Cô trong lòng gì, cũng là tức giận, cũng là tức giận.
chương 245
Nhân viên phục vụ gõ cửa, thấy tiếng động, liền lịch sự hỏi: "Anh Nguyễn, bây giờ gọi món chứ ạ?"
"Gọi món thì gọi , xuống ." Anh lạnh lùng .
Trong phòng riêng, Nguyễn Duật Nghiêu thở dài, dùng môi hôn lên cổ trần của cô.
Hôn xong, nhắm mắt dùng môi cọ xát một lúc lên làn da mềm mại ướt át của cô, tiếp tục hôn, hôn đến phát tiếng, *rên rỉ*, ngón tay bò lên da cô, Trâu Niệm vùng vẫy trong lòng , vặn vẹo, cho khó chịu.
"Đừng... ưm..." Môi cô dùng sức chặn , cơ thể cong lên, những ngón tay thon dài ấn thắt lưng cô, áp chặt cơ thể cô cơ thể cường tráng của , khi cô ngẩng đầu lên hôn đến mê man, đôi môi ướt át của dọc theo cổ cô xuống.
Tay cũng , xuống, ấn m.ô.n.g cô,để thượng cứng rắn bên , cơ thể cọ xát.
Nguyễn Duật Nghiêu cảm thấy cơ thể nóng lên, trở nên nóng bỏng, lòng bàn tay nóng ran, từ thở và giọng phát tiếng *rên rỉ*, nhuộm đỏ đôi má cô.
"Ôm chặt lấy cơ thể , Niệm Niệm... Nghe lời nào, ôm chặt lấy eo ..." Anh ở bên tai cô, nhẹ giọng dụ dỗ cô.
Trâu Niệm kìm , ôm chặt lấy.
Cần cơ thể , cần lấp đầy cảm giác trống rỗng trong cơ thể cô, dần dần, quen với mùi vị của , nghiện mùi vị của , cơ thể lời kêu gọi ...
Anh cắn tai cô, gáy, giọng khàn khàn : "Anh thích cơ thể em, mềm."
Cô giày cao gót, nhưng cơ thể cô mảnh mai, xương mắt cá chân cũng mảnh mai, bế cô đến ghế, để cô xuống, cúi hôn mạnh lên môi cô.
Một tay đàn ông nắm lấy mắt cá chân cô, ngón tay vuốt ve mắt cá chân thon thả xinh của cô, hết đến khác, môi rời .
Trâu Niệm cúi đầu, khóe mắt đuôi mày nở nụ mãn nguyện, Nguyễn Duệ Dao, đàn ông cực phẩm cô gặp , đó là yêu , chọn cô, cô chọn , cũng từng với , tương lai của hai chỉ một kết quả hạnh phúc, đó chính là... nhất định ở bên .
Cả một buổi sáng, Trâu Niệm đều dài ghế sofa xem tivi, dù giữa chừng nhiều quảng cáo dài nhưng vẫn thích xem.
Trước khi mang thai, cô tâm trạng xem tivi, khi mang thai, vì sức khỏe của đứa bé nên cũng ít khi xem tivi, thêm đó là tâm trạng và sức lực, bây giờ, dường như thể vô tư xem tùy thích.
Mười giờ hơn, Nguyễn Duật Nghiêu gọi điện thoại đến, hẹn cô ăn cơm.
Trâu Niệm máy ngay tại phòng khách, ngước mắt và dì giúp việc bên ngoài một cách cẩn thận, đó cô lười nhúc nhích, dài ghế sofa với : "Anh tự ăn , em nhúc nhích, buồn ngủ lắm."
"Bây giờ em đang gì thế?" Anh hỏi.
"Nằm xem tivi." Cô .
Nguyễn Duật Nghiêu buồn bã: "Anh quan trọng bằng tivi ?
Thà xem tivi còn hơn là ."
Trâu Niệm trêu : "Không, quan trọng, nhưng em vẫn đang giận mà, quên ?
Nói thật, gặp em vẫn còn quen, em là phụ nữ độ lượng như ."
"Xin ." Anh xin .
"Vì , cư xử cho ." Cô vẻ nghiêm túc, Trâu Niệm cũng thực sự nghĩ, nên cho một bài học nhỏ, , bất kể chuyện gì cũng phá lệ, khi hôn trán phụ nữ khác, nên suy nghĩ kỹ.
Hôm qua Trâu Niệm hỏi , nếu em thấy hôn trán Tô Chính Đông, sẽ nghĩ gì?
Mê Truyện Dịch
Anh nghĩ đến mà tức điên lên.
Anh tuyệt đối .
Nguyễn Dật Nghiêu đang yêu cầu cô theo góc của một đàn ông, cô cũng đang yêu cầu theo góc của một phụ nữ!
Nói chuyện xong với , Trâu Niệm tiện tay ném điện thoại sang một bên, xem một lúc tivi, hết phim, xem tiếp thì đến sáng mai.
Cô tắt tivi, dài ghế sofa thực sự ngủ .
chương 246
"Này, tỉnh dậy ." Giọng của Hướng Dương.
Trâu Niệm động đậy, tỉnh dậy, dụi mắt thấy mặt đúng là Hướng Dương, Trâu Niệm vẫn tỉnh ngủ dậy, hỏi cô : "Sao chị đến đây?
Không ?"
"Có chuyện gì ?" Trâu Niệm thấy cô mặt mày căng thẳng.
Hướng Dương tiến gần Trâu Niệm, bắt chéo chân, ôm tay nhỏ: "Em cho chị , dạo Tô Chính Đông đang cặp kè với một cô Tây, hình như là Anh, tóc vàng mắt to, trông khá nhỏ nhắn, cô bám lấy Tô Chính Đông kiểu gì, em là vợ tìm em PK."
"PK, PK cái gì?" Trâu Niệm cạn lời.
"Chị PK cái gì." Hướng Dương nhướng mày : "Hôm nay cô gái đến công ty tìm Tô Chính Đông, ở công ty tuyên bố, là tìm em!
Chị phi như ngựa đến báo cho em , ngoài cẩn thận, gặp cô Tây nào gần nhất định né, lý !"
"Trời ơi, em chọc ai trêu ai." Trâu Niệm day day thái dương, thế giới thật hỗn loạn, thật đau đầu.
Hướng Dương lắc đầu lắc cổ thở dài.
"Ăn trưa ở đây ." Trâu Niệm với Hướng Dương, xong cô xuống ghế sofa, dép lê rửa mặt, ngủ cả bắt đầu đau nhức.
Đến giờ ăn trưa, Hướng Dương giúp đỡ, hỏi Trâu Niệm khi nào ?
Trâu Niệm , "Thứ hai, còn ba ngày nữa."
Mẹ Trâu cũng với Hướng Dương: "Dương Dương, sáng nay Niệm Niệm còn tặng quà cho sếp của con bé, chúng cũng tặng gì cho , sếp của con bé là bạn của con, con đưa chủ ý , nhất là giúp Niệm Niệm tham mưu một chút, Nguyễn tổng chăm sóc Niệm Niệm như , chúng cũng bày tỏ lòng ơn, chỉ cảm ơn thôi là đủ."
"Biết , nuôi." Hướng Dương .
Trâu Niệm kể hết chuyện sáng nay cho Hướng Dương, Hướng Dương cũng hiểu phần nào.
Hôm nay Hướng Dương ở ăn trưa, cũng một nhiệm vụ gian nan thành, đó là bàn ăn một chút chuyện của Nguyễn Dật Nghiêu, để Trâu tạm thời hiểu phần nào.
Đến giờ ăn trưa, dì bảo mẫu ăn, ngoài.
Chỉ Trâu, Trâu Niệm, Hướng Dương, ba ăn ba món một canh, thịnh soạn, cũng đủ ăn.
Trên bàn ăn, Hướng Dương mở lời , vẻ mặt tám chuyện: "Dạo đừng tặng quà cho Nguyễn tổng của các chị nữa, em chút tin tức vỉa hè, nhưng vẫn hỏi , , đang ly hôn..."
"Hả?" Trâu Niệm giả vờ ngạc nhiên.
Mẹ Trâu cũng ngạc nhiên, Hướng Dương : "Sao ly hôn chứ?
Sáng nay Niệm Niệm mới sếp của các con kết hôn, giờ con đến đây thẳng là sắp ly hôn."
" cũng nữa, chỉ thế thôi, nhưng tin đáng tin, chín phần mười là đúng, ai đó bịa , chuyện của Nguyễn Duật Nghiêu ai dám đồn bậy, đồn thì chắc chắn căn cứ, nhất định sắp ly hôn !" Hướng Dương khẳng định.
Hướng Dương và Trâu Niệm cho rằng, tiên cho Nguyễn Duật Nghiêu là đàn ông vợ, thể lừa dối ai , tuy nhiên, đang trong quá trình ly hôn.
Mẹ Trâu chăm chú, xong lắc đầu: "Chậc chậc, chuyện của giàu thể xem, cũng thể , nhất là đàn ông giàu , bụng là mưu mô.
Dương Dương, Nguyễn tổng là bạn của nuôi con, cũng thật, trong gia đình đó giống bình thường như chúng , ly hôn vì lý do gì."
"Người đàn ông , vợ cũng đơn giản ?" Mẹ Trâu phân tích, con gái, cũng Hướng Dương: "Nếu vợ dễ chọc, ngoại tình, bao nuôi tiểu tam, thì vợ tha cho ?
Không ly hôn thì thể chịu đựng ?"
Nói , biến Nguyễn Duật Nghiêu thành nhân vật phản diện thế .
Hướng Dương vội vàng , "Mẹ nuôi, ly hôn của Nguyễn Duật Nghiêu, mà là của vợ , lúc đầu và vợ kết hôn là ép buộc, đó là cuộc hôn nhân lợi ích điển hình.
Anh yêu vợ, vợ bây giờ cũng yêu , hai đang tìm cách ly hôn, là ngoài cuộc, thấy trách nhiệm của cả hai đều một nửa."
"Kết hôn yêu thì yêu... ôi." Mẹ Trâu thở dài, cảm thán cuộc sống của giàu thật thú vị, thế nào cũng lý.
"Tất nhiên là yêu , và vợ từng ở bên , thậm chí còn con.
Thôi, thật nhé, vợ lẽ vẫn còn là xử nữ, Nguyễn Duật Nghiêu là một đàn ông , trong sạch." Hướng Dương càng sốt ruột giải thích.
Trâu Niệm đá Hướng Dương một cái gầm bàn, , thế là đủ
chương 246:2
Hướng Dương đá một cái, lúc mới ngậm miệng, nếu thì suýt nữa vì quá kích động mà túm lấy Trâu thêm nữa, đầu cũng phát hiện, nhiều thế ?
Sốt ruột giải thích như , giống như đến giới thiệu đối tượng cho Trâu Niệm, Trâu cứ đàn ông, mai mối như cô thúc đẩy cực lực, ở đây cứ khen đàn ông, cố gắng lấy hình ảnh cho đàn ông, Hướng Dương thở dài, đáng lẽ đòi Nguyễn Duật Nghiêu trả lương mới !
Hướng Dương là khơi mào chủ đề, nhưng tiếp tục là Trâu, Trâu cứ cảm thán đàn ông giàu đáng tin, đa đều trăng hoa, cho dù Nguyễn Duệ Dao, đàn ông lớn tuổi 36 tuổi, còn trăng hoa, trông vẻ chín chắn, nhưng bên trong thế nào thì ai ?
Vạn nhất là một kẻ thì !
Trâu Niệm đầu tiên xen lúc ăn trưa, hỏi: "Mẹ, nghĩ là ?"
"Trông giống , dữ dằn, lên cũng đặc biệt đáng sợ, giống như mưu mô!" Mẹ Trâu tóm tắt.
Trâu Niệm lúc đó to, che miệng nhỏ: "Mẹ, dữ dằn ? Tối đa là nghiêm túc thôi, lên còn đặc biệt đáng sợ ?
Rất nhiều chúng sợ , nhưng thực sự mưu mô, còn cách nào khác, đàn ông ở vị trí đó mà mưu mô thì sớm muộn gì cũng ngã gục."
chương 247
Buổi tối, dì bảo mẫu về, Trâu Niệm lấy cớ ngoài ăn tối với Nguyễn Duật Nghiêu.
Cách xa biệt thự một đoạn, Trâu Niệm thấy và xe của , cô lên xe, thắt dây an , Trâu Niệm đầu hôn ngay, lưu luyến môi cô, như nuốt chửng cô bụng, một cách quấn quýt: "Như học sinh thành niên, hẹn hò lén lút ban đêm."
"Không giống chứ." Khóe miệng Trâu Niệm nở một nụ .
Anh cô nghiêm túc, gật đầu: "Không giống, thành niên thể chuyện một cách vô tư, chúng cũng thành niên mà mang thai ai chịu trách nhiệm, nếu em mang thai, chỉ cần còn thở , nhất định sẽ chịu trách nhiệm."
"Em yêu ..." Trâu Niệm tháo dây an , tiến gần, lúc đưa tay nắm lấy eo cô, cô dễ dàng lên , đến vị trí ghế lái, cô cúi đầu , ánh mắt giao , nhiệt độ trong thở của , Trâu Niệm vòng tay ôm lấy cổ , hai chân quấn lấy , chủ động hôn từng chút một.
Hôn xong, Trâu Niệm ăn.
Cô chỉnh tóc, ghế phụ, Nguyễn Duật Nghiêu cảm nhận cơ thể trống rỗng, đầu cô, đưa tay vuốt ve má và tóc cô, thở dài bất lực, cuối cùng khởi động xe.
"Hướng Dương với em về , đang chuẩn ly hôn, em xong, lập tức thấy là một đàn ông ." Trâu Niệm với .
Trâu Niệm kể chuyện sáng và trưa cho , Nguyễn Duật Nghiêu xong, mặt lúc xanh lúc trắng, lo lắng : "Mẹ em sẽ ấn tượng tệ về chứ?"
"Cũng , thực cũng bình thường thôi, đây em cũng nghĩ đàn ông như sẽ là , mặt đầy vẻ xa." Trâu Niệm thật, đó an ủi : "Mẹ em chỉ nghĩ một chiều như thôi, hiểu , sẽ là thế nào, chung, em sẽ ấn tượng về mà.”
“ góc độ của vợ con rể.” Nguyễn Duệ Dao thất vọng.
“Ôi, đừng kiêu ngạo nữa.” Trâu Niệm nũng với , thực sự dỗ thế nào.