Đổng Nhân theo: “ , sợ sẽ khác truyền tai một cách quá đáng thái quá, nên thầm nghĩ tới cho chị Trịnh , để chị đề phòng.”
Trịnh Lan nữa.....
Trong mắt Đổng Nhân, Trịnh Lan là một ví dụ điển hình của phụ nữ mạnh mẽ, tác phong việc quả quyết tuyệt đối thua gì đàn ông, trong mắt cũng lọt một hạt cát nào! Mặc dù cơ thể Trịnh Lan bây giờ bệnh, nhưng thoạt cũng ảnh hưởng tới tinh thần Trịnh Lan chút nào.
Mê Truyện Dịch
Con trai gây họa, như Trịnh Lan nữa mang bệnh trận, trở quản lý công ty, sợ con trai Tô Chính Đông sẽ chịu thiệt từ tập đoàn Nguyễn thị mà !
Trịnh Lan rõ ràng mất mặt vì chuyện .
Mặt Đổng Nhân hiện lên vẻ lo lắng cho nhà họ Tô, xuống sofa đối diện với Trịnh Lan. Trong lòng Đổng Nhân bắt đầu thầm đắc ý, trong lòng nghĩ, nhất định khiến Trâu Niệm chịu nổi!
Đổng Nhân thừa nhận là một kẻ tiểu nhân, nhưng bà cho rằng là một kẻ tiểu nhân thông minh, thể khiến Trâu Niệm đặt tình thế như mà cách nào đề phòng!
Trịnh Lan xuống tựa sofa, ngẩng đầu lên, hỏi Đổng Nhân với vẻ mặt khó coi: “Rốt cuộc là chuyện như thế nào?
Tối hôm qua ở , ai những lời bàn tán về nhà họ Tô chúng ?”
Đổng Nhân khẽ cử động cơ thể, thở dài.
“Chị Trịnh, nếu nhắc tới , thì chị đừng đau lòng.
Nếu điều với chị, thì nhất định sẽ khơi dậy chuyện đau lòng của chị.”
“Nói , nhắc tới ai cũng !” Trịnh Lan nhướng mày gật đầu.
Đổng Nhân liếc phía cầu thang lên lầu hai, lo lắng Tô Chính Đông thấy, khi xác định lầu một của căn biệt thự bây giờ ai khác, Đổng Nhân mới mở miệng với Trịnh Lan: “Bữa tiệc tối qua là ở nhà họ Nguyễn, một căn biệt thự khác của đứa con trai thứ hai nhà họ Nguyễn! Cậu là xây nhà, nhà nhiều, vị trí căn biệt thự đó bí mật! Cũng ít các nhân vật m.á.u mặt tới đó!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-2782.html.]
Có điều chủ đề của bữa tiệc tối là gì, với chị chị Trịnh, là thật sự , trong lúc ăn uống đều ở đó, nhưng lưng bàn tán chuyện nghiêm túc gì, thì một phụ nữ như đây , cũng tới gần , nếu vểnh tai lên , chắc chắn sẽ coi là gián điệp!”
“Hiểu!
cũng quan tâm chủ đề bữa tiệc tối của họ là gì, bà cứ , là ai nhà họ Tô chúng , những lời khủng khiếp gì....” Trịnh Lan đợi Đổng Nhân .
Đổng Nhân vẻ sợ sệt, về phía cầu thang.
“Không , bà sợ Chính Đông nhà thấy gì?” Trịnh Lan tỏ vẻ hiểu.
Đổng Nhân ngẩng đầu, : “Chị Trịnh, dĩ nhiên sợ Chính Đông thấy, những lời bàn tán chính là về vợ Chính Đông và Nguyễn Duật Nghiêu.
Hai , chút lương tâm hổ, là ở bên khi chị Chính Đông qua đời đấy!”
“Chị Trịnh, chuyện là thật giả, nhưng quả thực thấy như . Giữa nhà họ Tô và nhà họ Nguyễn, còn Trâu Niệm , rốt cuộc là chuyện như thế nào càng , cũng quen.
Chị Trịnh, chị là của nhà họ Tô, chắc trong lòng chị rõ.” Đổng Nhân hạ giọng, : “ còn khác , cái c.h.ế.t của chị Chính Đông lúc đó, liên quan lớn với Trâu Niệm vợ Chính Đông!”
Trịnh Lan ôm ngực, đau lòng, vô cùng khó chịu.
“Không chứ chị Trịnh?”
Đổng Nhân dậy bước tới quan tâm hỏi, đó thuận thế lên sofa bên phía Trịnh Lan.
Trịnh Lan khoát tay, yếu ớt : “Không , , bà tiếp tục .....”
Đổng Nhân thở dài: “Chị Trịnh, thật sự áy náy khi gợi lên nỗi đau của chị, điều chân tướng cái c.h.ế.t của chị Chính Đông, cũng thể vĩnh viễn chôn vùi đúng ? còn , Trâu Niệm đó, khi gả cho Chính Đông thì qua với Nguyễn Duật Nghiêu, điều lúc đó Nguyễn Duật Nghiêu thể cưới cô , phận cô bình thường, nào thể tư cách gả nhà họ Nguyễn?
Sau đó cô gả cho Chính Đông, chúng cũng cô chọc tức Nguyễn Duật Nghiêu nên mới gả cho Chính Đông !”