“Rất buồn ngủ?” Nguyễn Duật Nghiêu trong lúc lái xe, hỏi cô.
Trâu Niệm lắc đầu: “Lát nữa thì sẽ thôi, tỉnh chính là như thế.”
“Em hình như ngủ ngon lắm.”
Trâu Niệm : “Thật sự ngủ ngon, thể là thời gian đủ nên ngủ chút ngắn, ngủ say, hình như lâu từng ngủ say như .”
“Chuyện chất chứa trong lòng quá nhiều. Mấy ngày thì vẫn luôn nghĩ tới chuyện tiền thuốc....nên ngủ ngon, điều cảm ơn giúp giải quyết chuyện khẩn cấp đó. Bắt đầu từ hôm qua, nghĩ tới chuyện bệnh tình của , gặp vị giáo sư , vẫn là giúp .
những chuyện đều là trùng hợp, cho nên cảm thấy, cảm ơn bao nhiêu cũng cảm thấy đủ.” Trâu Niệm cúi đầu.
“Em vốn thể ----” Nguyễn Duật Nghiêu .
Trâu Niệm gật đầu, ngoài cửa sổ xe, nếu cảm ơn, thì cảm ơn thế nào.....Tạm thời, cô ngoại trừ cảm ơn , thì những chuyện khác, chắc chắn là thể thỏa mãn .
Phía đèn đò, Trâu Niệm thu ánh mắt ngoài cửa sổ xe, Nguyễn Duật Nghiêu nhấn nút công tắc, hạ cửa sổ xe xuống, châm một điếu thuốc, phá vỡ sự im lặng bên trong xe, hút một , làn khói mỏng phả từ bên môi, đó nhíu mày, thấp giọng : “Những chuyện chất chứa trong lòng em, bất cứ là chuyện nào, chỉ cần em bằng lòng, đều thể giúp em giải quyết
Chỉ là, chuyện chất chứa trong lòng , giờ em đều quan tâm tới.....”
Cô ngoài cửa sổ xe nữa, tim đập nhanh hơn, lòng bàn tay nóng tới khô khốc.
Mím môi, dám thêm lời nào nữa dù chỉ là một câu.
Thứ , thứ cô cho .
Quan tâm quan tâm thì thể thế nào.....
Xe lái về phía khu vực thành phố, hỏi: “Về chỗ bạn em, đúng .”
“Phải.” Trâu Niệm gật đầu.
Chiếc Land Rover chạy thẳng về hướng đó, giữa đường, điện thoại Trâu Niệm vang lên, cô móc bắt máy, giọng Hướng Dương liền truyền tới, khi uống rượu lớn tiếng: “Alo, chị quả thực nhịn nữa , em là lột quần áo ăn sạch sành sanh chứ?
Nếu thì giống như bốc khỏi trần gian , một cuộc điện thoại nào?”
“Khụ khụ ----” Trâu Niệm ngại ngùng.
Bên trong xe cực kỳ yên tĩnh, Hướng Dương lớn tiếng như , đoán chừng Nguyễn Duật Nghiêu nhất định cũng thấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-492.html.]
“Không , bắt máy .” Trâu Niệm .
“ nửa tiếng chị gọi cho em, kết nối, chị gọi lâu ----”
Nghe câu của Hướng Dương, Nguyễn Duật Nghiêu ở ghế lái lái xe liền tiếp lời : “Lo phiền em nghỉ ngơi, lúc em ngủ, tự chủ, tắt nguồn điện thoại em.”
Trâu Niệm liếc , với Hướng Dương: “Về tiếp, lập tức tới nhà.”
“Mua ít tào về, chị ăn táo, huhu tình yêu ơi, chị uống say , em cứu chị , mua chút đồ ăn về..... dày của bà đây khó chịu.....” Hướng Dương ở đầu dây bên cầu xin, Trâu Niệm bây giờ cũng ở cùng Nguyễn Duật Nghiêu, cho nên giọng điệu chẳng hạn, đều trắng trợn kiêng nể, thể tưởng tượng nổi.
“Được, em mua em mua.” Trâu Niệm vội đồng ý.
Xe vẫn luôn chạy, trời tối .
“Muốn mua trái cây đúng .” Anh hỏi.
Trâu Niệm thấy , cũng thể .
Gật đầu: “Phải, Hướng Dương ăn táo.”
“Em bệnh, cũng ăn nhiều trái cây một chút, cho sức khỏe.” Anh đầu liếc cô, ánh mắt nhàn nhạt, nhưng tràn đầy sự quan tâm.
lúc bên đường một cửa hàng trái cây, từ lớp kính thủy tinh thể thấy là một cửa hàng lớn với nhiều loại trái cây.
Mê Truyện Dịch
Nguyễn Duật Nghiêu lái xe tới, vòng một đoạn ngắn, đó dừng cửa hàng trái cây.
Anh bày bộ dạng cho phép cô từ chối sự quan tâm .
Người phụ nữ ngã bệnh, hốc hác, khó chịu đáng thương, thể để cô một mua trái cây, xách hết túi tới túi khác, hình nhỏ bé gầy gò , chắc hẳn cũng xách bao nhiêu.
Trâu Niệm khi chọn xong mười quả táo, thì Nguyễn Duật Nghiêu lấy những quả táo Trâu Niệm chọn từ trong tay cô đặt trở , tự chọn mười quả to đỏ, đặt túi.
Nguyễn Duật Nghiêu là nhiệt tình lòng, Trâu Niệm thật sự phá hỏng tâm trạng của , Hướng Dương và cô, đều thích ăn loại xanh và chua.
Lúc chọn những trái cây khác, Trâu Niệm cố ý hỏi bán hàng: “Loại nào chua?”
Người bán hàng cho Trâu Niệm .
Thế là Trâu Niệm chọn mỗi loại một ít, đó cân, dán giá lên.