“Xin chào, là Tống Phỉ, trợ lý của Nguyễn tổng, việc gì xin mời , đó sẽ mặt chuyển lời đến Nguyễn tổng.”
Một âm thanh dễ vang lên.
Mê Truyện Dịch
Điện thoại di động của ở trong tay trợ lý, chắc là bây giờ đang bận.
Lúc Trâu Niệm cảm thấy chột , nếu như trợ lý của cô gọi điện đến, liệu hỏi cô lý do ? Hoặc là cho dù hỏi thì liệu trợ lý của nghĩ cô “quyến rũ” ông chủ của ?
Nghĩ , Trâu Niệm gì, lập tức cúp máy.
Như thế cũng đỡ gây phiền phức cho trợ lý, cô cần báo cáo cho Nguyễn Duật Nghiêu nữa. Chờ đến khi thấy cô gọi thì gọi , hoặc là chờ lát nữa cô gọi cho .
Cô phòng bệnh, .
Người hộ sĩ của cô tử tế và chu đáo, đối xử dụng tâm với cô. Đây chỉ là những gì Trâu Niệm thấy, mà còn là vì hộ sĩ tướng mạo lương thiện.
Hai tán gẫu vài câu, cô cảm thấy cũng tệ.
Chờ đến khi kết quả, giáo sư nhanh chóng gọi Tô Niệm tới, cô chăm chú lắng , nhưng mà những gì giáo sư giải thích cô cũng hiểu nhiều.
Sau đó giáo sư trực tiếp với cô rằng tình trạng của cô còn nghiêm trọng đến mức phẫu thuật. Nếu như cô phẫu thuật thì cũng , nhưng mà tất cả các cuộc phẫu thuật đều tỉ lện thành công và thất bại, thế nên giáo sư nghiên cứu rõ ràng mới báo tỉ lệ cho cô .
Xế chiều ngày mai sẽ kết quả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-602.html.]
Trâu Niệm vô cùng cảm kích, đúng lúc , điện thoại di động của cô reo lên. Cô cúi đầu xin giáo sư một cái, đó ngoài điện thoại.
“Em gọi di động của ?” Giọng của Nguyễn Duật Nghiêu vang lên.
“Ừm.” Trâu Niệm ở hành lang : “ đang ở bệnh viện, việc đều , sắp kết quả rõ ràng , thế nên một tiếng cảm ơn với . Anh đừng mấy lời kiều như “ cần cảm ơn”, lời nhất định .”
Nguyễn Duật Nghiêu im lặng nửa ngày mới lên tiếng: “Nếu như em cảm thấy lời cảm ơn thì trong lòng sẽ dễ chịu hơn, em cứ , đang . em cũng mà, đó lời nhất.”
“... ...” Trâu Niệm cúi đầu.
Thực , điều cô là: “Tối nay cần mời giáo sư ăn cơm ?”
Chuyện là do Nguyễn Duật Nghiêu giải quyết cho cô, thế nên cô cảm thấy chuyện gì cũng nên với một tiếng. Cô sợ tự quyết định sẽ hợp lý, mặc dù đây là chuyện của cô.
“Không cần.” Nguyễn Duật Nghiêu trả lời.
Anh ở đầu dây bên giống như khá bận, Trâu Niệm dò hỏi: “Anh đang bận lắm ? Vậy quấy rầy...”
“Em thấy bận bao giờ?” Trâu Niệm còn kịp hết câu thì Nguyễn Duật Nghiêu ngắt lời cô.
Chỉ một câu, lập tức khiến Trâu Niệm còn lời nào để .
Cô thấy giọng trầm thấp của Nguyễn Duật Nghiêu tiếp tục vang lên: “Nếu em gọi điện thoại đến thì sẽ , nếu em tìm thì lúc nào cũng bận. Những lúc em tìm , bận đến mức còn chẳng lúc đó là mấy giờ... Trâu Niệm, em cần kiêng kị , đối với em là thật lòng. Ít nhất thì, đối xử với em là thật lòng.”