"Tô đến ..." Là giọng của cô y tá.
Cửa phòng bệnh đẩy một khe hở, khi y tá với Trâu Niệm, Trâu Niệm ngẩng đầu thấy Tô Chính Đông lách né qua cô y tá mà bước .
Anh đút hai tay túi quần, lướt Trâu Niệm một cái đưa mắt về phía giường bệnh.
Mê Truyện Dịch
"Sao tới đây?" Trâu Niệm hỏi, thái độ của cô quá tệ nhưng cũng quá .
Hôm nay Tô Chính Đông mặc bộ vest chỉnh tề như khi mà mặc một chiếc áo sơ mi và quần ống suông, cùng màu sáng, đút hai tay túi quần, tay đeo một chiếc đồng hồ đắt tiền, về phía giường bệnh : "Mẹ, mấy ngày con đến đây, của con, thực sự là của Niệm Niệm, bây giờ cô quá ngang bướng..."
Trâu Niệm tức giận: "Tô Chính Đông, cái gì ?"
Cô thực sự giật thót tim, sợ Tô Chính Đông sẽ điều gì đúng mực mặt , khiến tức giận.
"Mẹ vẻ hung dữ của Niệm Niệm , chúng con mới kết hôn một năm mà cô dốc sức biến con thành một sợ vợ ..." Tô Chính Đông .
Trâu Niệm thở phào, nhưng Tô Chính Đông lúc lúc khác, lúc lạnh lúc nóng, cô dám chắc lát nữa sẽ gì với cô.
Cô thể kiểm soát đàn ông quen đùa với lửa!
Mẹ cô cô bằng ánh mắt ngờ vực, rõ ràng bà hiểu chuyện gì đang diễn giữa đôi vợ chồng trẻ, cũng vẻ gì là hai cãi vã gay gắt, nếu thì con rể bà là Tô Chính Đông sẽ vui như , nhưng trông hai họ cũng giống như là cãi vã.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-651.html.]
"Không gì , chỉ là chuyện nhỏ cãi vài câu thôi... qua ." Trâu Niệm với giọng điệu nhẹ nhàng, mong thể xua tan sự ngờ vực.
Tô Chính Đông nhướng mày đảo mắt Trâu Niệm về phía cô, lưng Trâu Niệm, hai cánh tay vòng qua cổ Trâu Niệm một cách mật, hôn lên má cô với Trâu giường bệnh: "Mẹ, đúng là là chuyện chuyện gì to tát, nhưng đều là do con. Chẳng sắp chuyển đến Bắc Kinh để phẫu thuật ? Niệm Niệm con cùng cô ..."
Mẹ Trâu cử động, gật đầu tỏ ý đang chờ con rể tiếp.
Trâu Niệm dám gì cũng dám cử động, Tô Chính Đông ôm cô chặt, chả trách hôm nay Tô Chính Đông đến đây, thì là Trâu sắp chuyển viện, lẽ tò mò ai sắp xếp chuyện . Trâu Niệm cầu nguyện, mong là viện trưởng, giáo sư và chủ nhiệm khoa đừng tiết lộ do Nguyễn Duật Nghiêu giúp đỡ, nếu sẽ phiền phức.
Tô Chính Đông dừng một chút tiếp: "Con một câu là, lẽ thời gian cho phép, nhưng con còn câu tiếp theo, câu tiếp theo con là vì vợ và vợ, dù thời gian cũng nhín để cùng đến Bắc Kinh. Không ngờ con kịp xong thì Niệm Niệm tức giận bỏ , lẽ lúc cô vẫn còn giận con."
Mẹ Trâu yên tâm và tin lời con rể .
"Bà xã, em vẫn còn giận ?" Tô Chính Đông hỏi Trâu Niệm.
Trâu Niệm nên lời, nhưng vì mà gật đầu , "Không giận nữa, chẳng còn giận nữa." Cô gần như là nghiến răng nghiến lợi , Tô Chính Đông đúng thật là trơ tráo!
"Vậy thì quyết định , lát nữa sẽ thu xếp chuyện chuyển viện, đêm qua chắc là em ngủ ngon, quầng thâm kìa, em về ngủ bù , trông em gầy quá đấy." Tô Chính Đông tỏ vẻ quan tâm với Trâu Niệm.
Diễn xuất quá , cứ như thật !
Mẹ Trâu cũng ý Trâu Niệm nhanh chóng về nhà, đừng ở bệnh viện nữa.