Vị giáo sư hơn năm mươi tuổi do dự một lát gật đầu: " sẽ nghĩ cách... Ngày mai khi bệnh viện, sẽ lập tức đưa lệnh xuống để sắp xếp thứ cho bệnh nhân. Nếu còn chuyện gì khác, thể liên lạc với bất cứ lúc nào, sẽ cố gắng hết sức đáp ứng..."
"Cám ơn giáo sư…" Trâu Niệm .
Trong giọng điệu của cô, mà cô cảm kích nhất chính là đàn ông bên cạnh —— Nguyễn Duật Nghiêu.
Nguyễn Duật Nghiêu sắp xếp xong, những điều cần hỏi hỏi hết, giáo sư chuẩn rời , cùng rời khỏi khách sạn.
Bên ngoài, giáo sư lên xe của chủ nhiệm khoa, viện trưởng vẫn lên xe mà cửa khách sạn, nghiêm túc với Nguyễn Duật Nghiêu: "Cháu nên về nhà với cha thường xuyên hơn, dì về đây..."
Nguyễn Duật Nghiêu gật đầu theo.
Trâu Niệm đảo mắt Nguyễn Duật Nghiêu, khi xe rời hết, Nguyễn Duật Nghiêu khách sạn Thế Kỷ.
"Hôm nay thật cảm ơn , quên mất ngày mai giáo sư rời ." Trâu Niệm hổ, nếu gọi điện cho cô chuyện , lẽ sáng mai cô thức dậy mới nhớ thì giáo sư mất .
"Không gì." Nguyễn Duật Nghiêu thấp giọng , cùng Trâu Niệm lượt thang máy.
Trong thang máy, Trâu Niệm ngẩng đầu bóng lưng của , dáng cao lớn của khiến khác thể rời mắt, cô chỉ lặng lẽ bóng lưng của rời mắt. Có lẽ cảm nhận điều gì đó, chợt chậm rãi đối diện với cô, ánh mắt hai chạm , nếu thang máy kêu một tiếng mở , Trâu Niệm nghĩ lẽ sẽ tỉnh táo .
Cả cô như mất hồn.
Có thang máy, Nguyễn Duật Nghiêu đưa tay nắm lấy tay Trâu Niệm, Trâu Niệm ngây dắt khỏi thang máy...
Ra ngoài thang máy, Trâu Niệm cúi đầu bàn tay của đang nắm chặt. Nguyễn Duật Nghiêu buông tay .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-661.html.]
Trâu Niệm thấy hổ, cô yên hít sâu một ...
Anh cô, ánh mắt dõi theo khuôn mặt cô, giọng đầy cuốn hút: "Vào đó với một lát, ăn chút gì đó về, vẫn ăn gì cả."
"Được." Trâu Niệm ngước lên , gật đầu.
Mê Truyện Dịch
thật là Nguyễn Duật Nghiêu ăn gì cả, chủ khách sạn là bạn của , trong lúc dùng bữa đó một , gật đầu chào Trâu Niệm, đó là một đàn ông lịch sự, lẽ cũng 36 tuổi như Nguyễn Duật Nghiêu, trông dáng vẻ chín chắn.
Anh trò chuyện vài câu với Nguyễn Duật Nghiêu, đến chuyện nửa năm sẽ cùng du lịch mười ngày, Nguyễn Duật Nghiêu trả lời mà đảo mắt Trâu Niệm một cái, đó để hôm khác quyết định tiếp.
"Lục Dân." Ông chủ đưa tay tự giới thiệu với Trâu Niệm.
Trâu Niệm liền dậy, đưa tay , mỉm : "Trâu Niệm..."
Nguyễn Duật Nghiêu cau mày, lệnh đuổi khách đối với bạn của : "Cậu việc của , ăn xong thì sẽ rời ."
"Hai cứ trò chuyện, xin phép." Lục Dân xong, gật đầu mỉm với Trâu Niệm ngoài.
Trâu Niệm uống một ly nước, cô chẳng thấy đói.
Nguyễn Duật Nghiêu hề gò bó ở mặt cô, im lặng ăn cơm như ở nhà, điều khiến Trâu Niệm nhớ đến ngày Nguyễn Duật Nghiêu ăn đồ cô nấu ở căn hộ của Hướng Dương, ngon, ngon hơn đồ ăn bên ngoài.
"Anh thường ăn cơm ở bên ngoài ?" Trâu Niệm hỏi.
Nguyễn Duật Nghiêu ngước lên Trâu Niệm thật sâu, một lúc : "Một năm 365 ngày, gần như 340 ngày là ăn ở ngoài, 20 ngày còn thì là lễ tết, sinh nhật của những lớn tuổi trong gia đình, nên sẽ về nhà ăn cơm."