" thức ăn bên ngoài ." Trâu Niệm ngay thật.
Khóe môi Nguyễn Duật Nghiêu nhếch lên, chằm chằm Trâu Niệm với ánh mắt dịu dàng: "Em , ? Từ công ty về nhà, trong nhà phụ nữ nào nấu ăn cho cả."
Trâu Niệm cúi đầu xuống và gì để .
Anh đặt chén đũa xuống, Trâu Niệm ngẩng đầu lên, lấy lạ tại ăn một chút ngừng ăn.
"Sao ?" Trâu Niệm thấy cau mày.
Nguyễn Duật Nghiêu lên, nhắm mắt : "Đau dày."
"Uống chút nước ấm nhé? Anh xuống ..." Trâu Niệm luống cuống , cô chăm sóc khác, cũng từng đau dày nên giúp như thế nào.
Nguyễn Duật Nghiêu lắc đầu: "Không ."
Anh cầm lấy áo vest ngoài , Trâu Niệm đành xách túi theo .
Mê Truyện Dịch
Người đàn ông sải đôi chân dài bước về phía , dáng vẻ oai vệ từ lưng , thể đau dày, nếu nhếch miệng nở nụ để che giấu thì Trâu Niệm cũng thể nhận là một đàn ông hạnh phúc.
Họ thang máy, xuống lầu.
Đến bên ngoài khách sạn, bảo Trâu Niệm lên xe của , Trâu Niệm , là khó chịu do đau dày khó chịu do uống rượu, sắc mặt trông khá tệ.
Xe chạy đường hướng đến căn hộ của Hướng Dương.
Sau khi chiếc xe dừng , Trâu Niệm xuống xe, Nguyễn Duật Nghiêu cũng xuống xe, trong màn đêm yên tĩnh, đóng sầm cửa xe , vòng qua chiếc xe Land Rover màu đen.
" đưa em lên nhà mới ." Anh .
Vẻ mặt điềm tĩnh của đàn ông tràn đầy sự kiên quyết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-662.html.]
Trâu Niệm định đáp thì thoáng thấy một hiệu thuốc mở cửa 24 giờ, cô bảo chờ một lát nhanh chóng về phía hiệu thuốc.
Nguyễn Duật Nghiêu theo bóng lưng vội vã của Trâu Niệm.
Trong phút chốc, Nguyễn Duật Nghiêu cau mày, cúi đầu châm một điếu thuốc, ngọn lửa từ que diêm tay phản chiếu trong con ngươi của , đàn ông phẩy tay tắt ngọn lửa que diêm, ném tàn dư của que diêm xuống đất.
Không lâu , Trâu Niệm từ hiệu thuốc .
"Em mua gì ?" Nguyễn Duật Nghiêu hỏi cô.
Trâu Niệm mỉm , lấy từ trong túi cho xem: "Là thuốc đau dày, pha một ly thuốc uống thì cơn đau sẽ giảm một chút, nếu sẽ càng lúc càng đau, tối sẽ ngủ ngon."
Nguyễn Duật Nghiêu gật đầu, khuôn mặt đầy vẻ dịu dàng.
Họ cùng tòa nhà, qua một con đường tối tăm, thang máy khỏi thang máy mà một lời, Trâu Niệm nghĩ ngợi gì cả, cô chỉ cảm ơn , những gì cô thể cho .
Nguyễn Duật Nghiêu vui, ngờ bình thường cảm thấy vui vì bất cứ điều gì, giờ vì một viên thuốc đau dày mà vui hơn cả khi thành công trong một dự án lớn.
Trâu Niệm lấy chìa khóa mở cửa.
"Mời ." Trâu Niệm chút suy nghĩ.
Cô chút đề phòng nào với , giờ vẫn luôn kiềm chế , cho nên cô sợ gì cả.
"Bạn của em..." Nguyễn Duật Nghiêu lướt trong.
"Ồ." Trâu Niệm giải thích: "Tối nay cô sẽ về, một bạn xảy chút chuyện, cô qua đó khuyên giải sợ bạn nghĩ quẩn nên ở cả đêm."
Nguyễn Duật Nghiêu , quyết định .
"Để pha cha thuốc đau dày ." Trâu Niệm đặt túi xách xuống, lấy thuốc đau dày , bảo sofa chờ một lúc, cô bếp.